Thứ Sáu ngày 4-4-2014 kết thúc Diễn
đàn Pháp ngữ, trưa thứ Hai 7-4 ra sân bay Nội Bài để vào Miền trung trong chuyến
công tác liên quan đến chương trình công nghệ nhiên liệu sinh học. Cậu Quân
cùng vụ đi cùng có thẻ Platinum nên được thêm suất vào phòng chờ VIP. Đang ngồi
chợt có điện thoại từ số máy lạ, tắt đi không nghe. Lại thấy gọi lại, nghe vậy.
Hóa ra là thông báo của Học viện ngoại giao về Khóa học tiếng Pháp cao cấp
giành cho cán bộ cấp cao của hai Bộ ngoại giao Việt-Pháp, chiều nay làm bài kiểm
tra nhập học. Mình có cái mác chuyên viên cao cấp nên cũng được tính là cán bộ
cấp cao. Thôi đành chịu. Đêm Quảng Ngãi
không ngủ được, may quá khách sạn có internet. Mở mail thấy có thư gửi từ Học
viện ngoại giao thông báo Khóa học tiếng Pháp nói trên sẽ bắt đầu vào tuần sau,
tuần 3 buổi từ 17 giờ 30 đến 20 giờ 30 trong 3 tháng. Trong Diễn đàn Pháp ngữ
mình có tặng quyển thơ tiếng Pháp dịch Nhớ
chuyện nay cho một số cán bộ phụ trách tiếng Pháp của Bộ ngoại giao như anh
Thành, Phó Vụ trưởng, phụ trách các chương trình Pháp Ngữ; anh Chiến, Đại sứ,
nguyên Hiệu trưởng Học viện ngoại giao đó là lý do mà mình được mời tham gia buổi
kiểm tra này.
Giờ tan tầm phố Chùa Láng giao thông chen chúc, xe
nhích từng phân, lái xe phải rất tập trung, cuối cùng cũng đến số 69, Học viện
ngoại giao. Vào sân trường, xuống xe, đang vươn vai giảm stress sau đoạn đường căng
thẳng vừa rồi, chợt có tiếng nói hơi gắt, anh đỗ xe thế này thì đánh cầu lông
sao được. Lại lên xe tìm chỗ khác. Đi qua sân cầu lông để lên lớp học, lại nghe
thấy tiếng người vừa nói ban nãy, Phong phải không? Quay lại, thì ra là Bình
quen từ hồi phổ thông, nay là trưởng khoa tiếng Pháp của Học viện ngoại giao.
Lên phòng Trưởng khoa uống nước, kể chuyện xưa rất thú vị, rồi mình lên lớp học.
Lớp học chỉ có vài học viên, mà có 3
giáo viên, điều thú vị là anh Chiến, anh Thành chính là giáo viên của lớp và bất
ngờ nữa, giáo viên thứ 3 là cô em gái nói giọng Huế đã gặp tại Diễn đàn Pháp ngữ
hôm trước. Việc này đã đề cập trong bài Diễn đàn khu vực hợp tác kinh tế Pháp
ngữ đã đăng trên BlogE ngày 6-4-2014. Ngoài
giờ học, trao đổi chuyện thơ Pháp rất tâm đầu ý hợp. Có lần cô hỏi anh hiểu câu
thơ này thế nào “ Un seul être vous manque, et tout est dépeuplé ”, đây
là câu trong một bài thơ hay của Lamartine, nhà thơ trữ tình nổi tiếng người
Pháp. Sau này mình dịch là “Thiếu dù chỉ một, thảy đều vắng không”. Mình hứa với
cô là sẽ dịch toàn bộ bài thơ này và dưới đây là bài thơ nguyên tác và thơ dịch.
Nguyên tác:
L'isolement
Souvent sur la
montagne, à l'ombre du vieux chêne,
Au coucher du soleil, tristement je m'assieds ;
Je promène au hasard mes regards sur la plaine,
Dont le tableau changeant se déroule à mes pieds.
Ici gronde le fleuve aux vagues écumantes ;
Il serpente, et s'enfonce en un lointain obscur ;
Là le lac immobile étend ses eaux dormantes
Où l'étoile du soir se lève dans l'azur.
Au sommet de ces monts couronnés de bois sombres,
Le crépuscule encor jette un dernier rayon ;
Et le char vaporeux de la reine des ombres
Monte, et blanchit déjà les bords de l'horizon.
Cependant, s'élançant de la flèche gothique,
Un son religieux se répand dans les airs :
Le voyageur s'arrête, et la cloche rustique
Aux derniers bruits du jour mêle de saints concerts.
Mais à ces doux tableaux mon âme indifférente
N'éprouve devant eux ni charme ni transports ;
Je contemple la terre ainsi qu'une ombre errante
Le soleil des vivants n'échauffe plus les morts.
De colline en colline en vain portant ma vue,
Du sud à l'aquilon, de l'aurore au couchant,
Je parcours tous les points de l'immense étendue,
Et je dis : " Nulle part le bonheur ne m'attend. "
Que me font ces vallons, ces palais, ces chaumières,
Vains objets dont pour moi le charme est envolé ?
Fleuves, rochers, forêts, solitudes si chères,
Un seul être vous manque, et tout est dépeuplé !
Au coucher du soleil, tristement je m'assieds ;
Je promène au hasard mes regards sur la plaine,
Dont le tableau changeant se déroule à mes pieds.
Ici gronde le fleuve aux vagues écumantes ;
Il serpente, et s'enfonce en un lointain obscur ;
Là le lac immobile étend ses eaux dormantes
Où l'étoile du soir se lève dans l'azur.
Au sommet de ces monts couronnés de bois sombres,
Le crépuscule encor jette un dernier rayon ;
Et le char vaporeux de la reine des ombres
Monte, et blanchit déjà les bords de l'horizon.
Cependant, s'élançant de la flèche gothique,
Un son religieux se répand dans les airs :
Le voyageur s'arrête, et la cloche rustique
Aux derniers bruits du jour mêle de saints concerts.
Mais à ces doux tableaux mon âme indifférente
N'éprouve devant eux ni charme ni transports ;
Je contemple la terre ainsi qu'une ombre errante
Le soleil des vivants n'échauffe plus les morts.
De colline en colline en vain portant ma vue,
Du sud à l'aquilon, de l'aurore au couchant,
Je parcours tous les points de l'immense étendue,
Et je dis : " Nulle part le bonheur ne m'attend. "
Que me font ces vallons, ces palais, ces chaumières,
Vains objets dont pour moi le charme est envolé ?
Fleuves, rochers, forêts, solitudes si chères,
Un seul être vous manque, et tout est dépeuplé !
Que le tour du
soleil ou commence ou s'achève,
D'un oeil indifférent je le suis dans son cours ;
En un ciel sombre ou pur qu'il se couche ou se lève,
Qu'importe le soleil ? je n'attends rien des jours.
Quand je pourrais le suivre en sa vaste carrière,
Mes yeux verraient partout le vide et les déserts :
Je ne désire rien de tout ce qu'il éclaire;
Je ne demande rien à l'immense univers.
Mais peut-être au-delà des bornes de sa sphère,
Lieux où le vrai soleil éclaire d'autres cieux,
Si je pouvais laisser ma dépouille à la terre,
Ce que j'ai tant rêvé paraîtrait à mes yeux !
Là, je m'enivrerais à la source où j'aspire ;
Là, je retrouverais et l'espoir et l'amour,
Et ce bien idéal que toute âme désire,
Et qui n'a pas de nom au terrestre séjour !
Que ne puîs-je, porté sur le char de l'Aurore,
Vague objet de mes voeux, m'élancer jusqu'à toi !
Sur la terre d'exil pourquoi resté-je encore ?
Il n'est rien de commun entre la terre et moi.
Quand là feuille des bois tombe dans la prairie,
Le vent du soir s'élève et l'arrache aux vallons ;
Et moi, je suis semblable à la feuille flétrie :
Emportez-moi comme elle, orageux aquilons !
D'un oeil indifférent je le suis dans son cours ;
En un ciel sombre ou pur qu'il se couche ou se lève,
Qu'importe le soleil ? je n'attends rien des jours.
Quand je pourrais le suivre en sa vaste carrière,
Mes yeux verraient partout le vide et les déserts :
Je ne désire rien de tout ce qu'il éclaire;
Je ne demande rien à l'immense univers.
Mais peut-être au-delà des bornes de sa sphère,
Lieux où le vrai soleil éclaire d'autres cieux,
Si je pouvais laisser ma dépouille à la terre,
Ce que j'ai tant rêvé paraîtrait à mes yeux !
Là, je m'enivrerais à la source où j'aspire ;
Là, je retrouverais et l'espoir et l'amour,
Et ce bien idéal que toute âme désire,
Et qui n'a pas de nom au terrestre séjour !
Que ne puîs-je, porté sur le char de l'Aurore,
Vague objet de mes voeux, m'élancer jusqu'à toi !
Sur la terre d'exil pourquoi resté-je encore ?
Il n'est rien de commun entre la terre et moi.
Quand là feuille des bois tombe dans la prairie,
Le vent du soir s'élève et l'arrache aux vallons ;
Et moi, je suis semblable à la feuille flétrie :
Emportez-moi comme elle, orageux aquilons !
Alphonse de LAMARTINE (1790-1869)
Dịch
thơ:
Cảnh cô liêu
Trên non, dưới bóng sồi già
Mặt trời đang lặn, mình ta ngồi buồn
Dạo chơi chợt thoáng bình nguyên
Tranh màu đổi sắc dưới chân trải dài.
Đây sông gầm, sóng bọt trào
Lượn quanh, lắng xuống nơi nao xa mờ
Kia hồ nước trải lặng mơ
Sao chiều đang mọc bên bờ biển xanh.
Rừng đen vây đỉnh núi kia
Hoàng hôn còn tỏa những tia cuối cùng
Bóng đêm xe chở nữ hoàng
Khí lên, bạc trắng đường ngang chân trời.
Ấy khi tháp cổ nhô cao
Uy nghiêm tỏa bóng, nao nao mấy hồi
Khách dừng, vẳng tiếng chuông quê
Thánh ca hòa với tiếng nghe cuối ngày.
Cảnh xinh lòng những dửng dưng
Không đau, không cảm cũng không duyên lành
Ngắm nhìn bóng đất lang thang
Mặt trời sự sống sưởi chăng chết này.
Núi đồi hư ảo nhìn quanh
Đông tây mấy nẻo, mấy phần bắc nam
Đến cùng mọi chốn xa xăm
Chẳng đâu có chỗ phúc lành đợi ta.
Lều tranh, cung điện, thung đây
Dẫu tuy vô ích, duyên này bay theo
Núi, rừng, sông, quạnh dấu yêu
Thiếu dù chỉ một thảy đều vắng không.
Mặt trời
mọc, lặn xoay vòng
Dửng dưng
tôi bước theo vòng dương gian
Vòm trời
tối, sáng, lặn, lên
Mặc trời
tôi chẳng đợi thêm những ngày.
Theo trời
cả chặng đường dài
Mắt tôi
thấy khắp đất trời hư không
Chẳng mong
mọi sự sáng trong
Chẳng cầu
chi ở cõi không vô cùng.
Liệu rằng
có chốn không gian
Mặt trời
thực chiếu thiều quang khắp đời
Liệu rằng
có thể đổi thay
Những điều
mơ sẽ hiện ngay mắt người.
Tôi say
nguồn nỗi khát khao
Tôi tìm hy
vọng dạt dào tình yêu
Ấy điều mơ
ước bao nhiêu
Dẫu tên
chằng có trú miền trần gian.
Xe tôi chở
ánh Rạng Đông
Bóng mờ
ánh mắt gửi trông tới người
Sao còn
trên trái đất này
Chẳng gì
chung giữa tôi và trần gian.
Lá rừng
rụng xuống cánh đồng
Gió chiều
đưa lá tới thung xa vời
Còn tôi
như lá héo này
Bão giông
hãy giúp tôi tầy lá kia.
(Trần Đông Phong dịch từ
nguyên tác tiếng Pháp của Alphonse de LAMARTINE)
Một bài hay, lý thú
Trả lờiXóaTrần Đông Phong thành dịch giả tiếng Pháp chuyên nghiệp rồi
Trả lờiXóaNói chung bài nào của Trần Đông Phong đọc cũng cuốn hút. Tôi thường đọc đi đọc lại các bài của TDP
Trả lờiXóaCảnh chiều tà trên núi, màn đêm xuống dần, con người cảm thấy cô đơn với đôi chút hy vọng, lãng mạn vô cùng, tiếng chuông, du khách bâng khuâng, xóa nhòa ranh giới âm dương
Trả lờiXóaĐoạn này phê quá, nghe lịm, đúng là cảm thấy nao nao.
Trả lờiXóa"Ấy khi tháp cổ nhô cao
Uy nghiêm tỏa bóng, nao nao mấy hồi
Khách dừng, vẳng tiếng chuông quê
Thánh ca hòa với tiếng nghe cuối ngày."
Anh Phong gẩy lục bát nghe cũng vào đấy
Trả lờiXóaKhông nên quá khoe khoang liên quan đến Học viện Ngoại giao, đến các cán bộ của Học viện..
Trả lờiXóaĐã đến lúc nên gỡ bỏ khẩu hiệu rằng: Blog của tất cả các thành viên đã từng học lớp Chuyên toán Hải Hưng, Cấp 3 Hưng Yên 1972-1975 được rồi đấy.
Trả lờiXóaNên dỡ biển hiệu đi thôi, tránh ´´treo đầu dê để bán thịt chó´´ như các cụ vẫn nói.
Trả lờiXóaĐầu giờ sáng đã thấy 4 bài của anh Phong trên mục nhiều người đọc nhất.
Trả lờiXóaSức sống của BlogE rất mãnh liệt, thu hút được nhiều bạn đọc và người gửi bài
Trả lờiXóa