Tôi có chỉnh sửa một chút bài viết cũ... (nxh)
1. Với tôi và một số nhà văn, nhà thơ khác, chuyện chính trị xã hội chính là một dịp giải trí, một dịp thâm nhập thực tế, một "thao tác" bổ sung kiến thức, như đọc một quyển sách. Chuyện văn thơ thì hàng ngày rồi, làng văn cũng đầy đủ ái ố hỷ nộ chán phèo. Chuyện văn thơ chém gió thì thế nào cũng nói đến cuộc sống sát sườn, nói về người tình cũ, rồi bạn gái xưa. Vợ không cảm thông thì ghen tuông, rồi thì giải thích đến mệt. Còn chuyện thế giới thì sao? Chuyện thế giới là chuyện xa tít, "chém" thoải mái. Mình yêu ai ghét ai cũng chả ai bắt mình quan điểm méo mó, như chuyện ấu trĩ những năm sáu mươi. Bây giờ thế giới giống như nồi lẩu, nếu bạn bảo bạn thích Ô-ba-ma, thì chi bộ cũng không vì thế mà phê bình, hoặc bạn khen Kim -Ủn, cũng không vì thế mà ai đánh giá bạn hiếu chiến. Bởi vì các đồng chí lãnh đạo vẫn đi xe Mỹ, cho con đi học Mỹ cơ mà. Xã hội chúng ta đang rụt rè dân chủ rồi, chúng ta sắp cập kè 60 tuổi, không dám nói thật lòng mình thì đến bao giờ. Sắp đến tuổi hưu, nói ba vạ một chút, đôi khi Đảng ủy cũng không chấp. Đấy là chưa nói tình hình thế giới bây giờ đúng sai thay đổi chóng mặt luôn.