Như đã nói trong cuối bài "vè, thơ con cóc...", bài này nói về ca từ của các bài hát, một chiêm nghiệm có ích cho việc đọc, cảm và làm thơ. Coi như là một trao đổi. (NXH)
Thơ và nhạc
Người Trung Quốc coi mẫu người quân tử phong lưu phải biết
cầm, kỳ, thi, họa. Cầm (đàn) là thứ nhất, thi (thơ) chỉ là thứ 3. Về mối quan
hệ nghệ thuật, thì nhạc và thơ gần gặn hơn cả. Cũng là điệu tâm hồn, nhưng công
cụ và phương tiện của nhạc là âm thanh, nên khả năng của nó vô tận. Đỉnh cao
cực kia của âm nhạc là không lời, thì bài hát là dấu gạch nối giữa nhạc và thơ.
Trong thơ, thi sĩ có những bài thơ hay, có những “thần cú”
ám ảnh đời sống, nó sống mãi và người ta vẫn ra sức sáng tạo để đạt đến đỉnh
cao của thơ ca. Trong ca khúc cũng thế. Bài Tiến quân ca có lẽ còn sống rất
lâu. Những bài hát của Văn Cao viết từ những năm ba mươi, bây giờ hát vẫn thấy
không cũ. Và, Trịnh Công Sơn thì hát vào thời nào cũng hay.
Tại sao thế?