Trần Đông
Phong
Đầu năm nay tôi có dịp may tham gia một đoàn đi Nhật,
cũng là lấp chỗ trống cho một thành viên vắng đột xuất. Lần đi này ghi lại trong tôi một sự kiện ấn tượng, mà
qua đó tôi đã làm một bài thơ. Chuyến này chúng tôi bay thẳng Hà Nội – Nagoya. Ngày
nay sướng thật, chỉ tính riêng đi Nhật đã có 3 tuyến bay thẳng non-stop từ Việt
Nam đến 3 thành phố lớn là Tokyo, Nagoya và Fuluoka. Chả bù cho hơn hai chục
năm trước tất cả đi Bangkok bằng máy bay Thái, rồi muốn đi đâu thì đi. Xuống
máy bay lấy hành lý, làm thủ tục nhập cảnh, mới qua kiểm tra hành lý đã thấy tấm
biển tên đoàn thấp thoáng ngoài cửa. Ngay cửa ra mấy người của đối tác đứng
nghiêm chỉnh cúi chào theo kiểu Nhật rất trịnh trọng, bắt tay từng người vui vẻ.
Bắt tay hết lượt tôi chợt cảm thấy người đầu tiên rất quen, quay lại nhìn kỹ
hóa ra là người quen đã gặp trong lần đi Nhật trước. Đó là Nakanishi Hirota,
phiên âm Hán Việt là Trung Tây Hoành Thái. Thế đấy người Nhật đến nay vẫn dùng
mấy nghìn chữ Hán trong văn tự viết hàng ngày.