17 tháng 4, 2014

VĂN TẾ VỢ

Hoàng Văn Huấn

Than rằng !

Trời Nghệ-Tĩnh bỗng dưng vần vũ
Đất Ca-li gió nổi triền miên
Pháp danh Diệu-Tuệ đức hiền
Đã rũ áo theo Thầy, theo Thiên Địa.


Nhớ linh xưa!

Từ thuở nhỏ học hành chăm chỉ
Tu nhân tâm quyết chí thành người
Tuổi thành niên chân bước vào đời
Mang canh cánh bên lòng công cha, nghĩa mẹ.

Thời đi học được thầy yêu, bạn quý
Cơm nắm cơm đùm vẫn đạt điểm cao
Khi ra trường cuộc sống lao đao
Vẫn năng nổ lo chu toàn công việc.

Lòng hiếu thảo với mẹ cha khôn xiết
Nghĩa thủy chung dành hết cho chồng
Với cháu con, tình như núi, như sông
Bao tâm can hướng về anh em nội ngoại.

Gửi hết tình thương yêu cho đồng loại
Chia ngọt sẻ bùi cùng bè bạn gần xa
Với Tiền nhân, chăm cúng bái hương hoa
Chuyên quả tu để đến ngày đắc đạo.

Thời son trẻ, lo miếng cơm, manh áo
Khi về hưu chịu bệnh tật, ốm đau
Đường tu Thiên còn bước thấp bước cao
Đã phải lao vào cuộc chiến cùng bệnh tật.

Tám năm trời bền gan giành giật
Cuộc sống từ tay thần chết hung tàn
Cho đến lúc lực kiệt, sức tàn
Chỉ biết một lòng cầu kinh niệm Phật.

Khi lâm chung, luôn một điều nhở nhắc
Các cháu, con giữ trọn đường tu
Đội ơn Thầy, ơn Thiên Địa, ông cha
Biết trân trọng nghĩa tình đồng đạo.

Cả một đời dù qua bao giông bão
Khi lìa trần khuôn mặt vẫn bình yên
Cặp mắt cười, má thắm, môi duyên
Giữa tiếng kinh đưa người về cực lạc.

Ôi thôi thôi!

Dấu biết cát bụi lại trở về bụi cát
Sao chồng, con không thể cầm nước mắt
Anh em, bạn bè lòng vẫn thấy rưng rưng
Từ nay cách mặt xa lòng
Sáng không còn gặp, chiều không thấy người
Mượn khói nhang để chuyển lời
Của người trần thế đến người quy Thiên.
Chúc người vào giấc ngủ yên
Giữa tiếng khinh Phật lan truyền như ru
Nam mô Phật A-di-đà... nam mô...
Phật A-di-đà...Nam mô...
                               (Westminster 15-4-2014)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể nhận xét không cần là thành viên, và nên góp ý lành mạnh, trung thực. Chọn nhập vai trong danh sách phía dưới khung nhận xét.