Đây là câu chuyện do anh Chu Mộng Long cũng là cựu chiến binh, giảng viên Đại học Quy Nhơn, kết bạn với mình qua facebook kể lại. Nghe mà đau xót quá. Chiến tranh đã qua lâu, đất nước đã thống nhất 39 năm rồi mà sao hận thù vẫn chẳng chịu nguôi ngoai? Phải chăng người ta cố tình để cho tình trạng này kéo dài mãi? (BBT)
Chuyện này do mình kể, thật 100%, không bịa đặt, xuyên tạc gì, vì nó
xảy ra tại nhà mình cách đây hơn 15 năm, khi thằng con trai lớn của mình
còn học lớp 4. Đăng một lần trên FB rồi. Nay đăng lại nhân 30.4 và cũng
để tạ lỗi trước vong linh bố.
Thằng bé cầm SGK Tiếng Việt đọc ê a đến cả trăm lần cái câu:
- Vì độc lập vì tự do. Đánh cho Mỹ cút đánh cho Nguỵ nhào…
Ông bố hỏi:
- Thuộc chưa? Có mỗi câu thơ thế mà lải nhải cả trăm lần!
Thằng bé băn khoăn:
- Thuộc rùi. Nhưng Mỹ là ai, Nguỵ là ai hở bố?
Bố giải thích:
- Mỹ là người Mỹ, ở tận bên kia quả địa cầu, còn Nguỵ là… là…
Ông bố lúng túng cứ là…là… đến chục lần. Ông nội nãy giờ nằm im, bỗng bật dậy:
- Là ông nội mày đây! Tao gần kề miệng lỗ rồi mà chúng mày vẫn còn chưa tha ư?
Thằng bé cười khúc khích:
- À, thế ra Mỹ thì cút rồi mà Nguỵ thì vẫn còn đấy. Ông Nguỵ vẫn còn khoẻ cơ mà. Cô giáo dạy phải đánh khi nào nhào mới thôi ông ạ!
- Vì độc lập vì tự do. Đánh cho Mỹ cút đánh cho Nguỵ nhào…
Ông bố hỏi:
- Thuộc chưa? Có mỗi câu thơ thế mà lải nhải cả trăm lần!
Thằng bé băn khoăn:
- Thuộc rùi. Nhưng Mỹ là ai, Nguỵ là ai hở bố?
Bố giải thích:
- Mỹ là người Mỹ, ở tận bên kia quả địa cầu, còn Nguỵ là… là…
Ông bố lúng túng cứ là…là… đến chục lần. Ông nội nãy giờ nằm im, bỗng bật dậy:
- Là ông nội mày đây! Tao gần kề miệng lỗ rồi mà chúng mày vẫn còn chưa tha ư?
Thằng bé cười khúc khích:
- À, thế ra Mỹ thì cút rồi mà Nguỵ thì vẫn còn đấy. Ông Nguỵ vẫn còn khoẻ cơ mà. Cô giáo dạy phải đánh khi nào nhào mới thôi ông ạ!
(Chu Mộng Long)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể nhận xét không cần là thành viên, và nên góp ý lành mạnh, trung thực. Chọn nhập vai trong danh sách phía dưới khung nhận xét.