Chị Trần Bình Thuận đang sinh sống và làm việc ở Budapest (Hungari) có một câu chuyện rất cảm động về người mẹ của mình, một chiến sĩ cách mạng đã hi sinh vào ngày 30/4/1975. BlogE xin trân trọng giới thiệu với bạn đọc
Nhân dịp 39 năm thống nhất đất nước (
30-04-1975-30-04-22014 ), cũng là ngày người má thân yêu của tôi đã hy
sinh vì Tổ Quốc. Tôi xin viết sơ qua về cuộc đời của má như một sự
tri ân và lòng kính yêu vô hạn đối với má của tôi.
Má tôi được sinh ra trong một gia đình khá giả, ông
bà ngoại tôi là một thương gia giàu có , bị coi là giai cấp tư sản,
chính vì vậy, tuy là con gái, ông bà ngoại vẫn gửi má ra Huế học ở
trường Đồng Khánh, cũng chính nơi này, má đã gặp ba, cũng con nhà
khá giả ra Huế học.
Huế là nơi gặp gở và tình yêu đến với ba má. Sau
khi học xong ở Huế, ba má tôi thành vợ thành chồng, mặc cho ông ngoại
tôi phản đối , ông ngoại cho là ba tôi đã " rủ rê” má tôi tham gia
cách mạng. Cả nhà phía ngoại chỉ có một mình má tôi tham gia cách
mạng.
Má tôi vẫn quyết tâm theo đuổi lý tưởng của minh và
quyết tâm lấy ba tôi. Ông bà ngoại thấy vậy nên không ngăn cấm má nữa.
Sau đó ông bà ngoại chia tài sản cho các con trong đó có má tôi.
Ba má tôi đã dùng số tiền đó ủng hộ cuộc kháng
chiến, như mua gạo, quần áo, thuốc men…
Ba tôi tham gia quân đội, má tôi tham gia công tác phụ
nữ, hoạt động bí mật trong nội thành…
Khi hiệp đinh Gie- ne- vơ được ký kết cả ba má tôi
được lệnh tập kết ra miền Bắc nhưng má không đi, mà xin tổ chức cho
ở lại tiếp tục hoạt động cơ sở bí mật cho CM MN, một phần vì bà
ngoại tôi ( ông ngoại tôi đã mất), một phần vì má đang mang thai…..
Ba tôi rất buồn là má không đi cùng và cũng từ năm
đó ba má tôi chịu cảnh sống chia ly người Nam kẻ Bắc. Hai mươi năm sau
(1975), khi ba cùng đoàn quân vào giải phóng sài Gòn, khi đi ngang qua
TXQN, ghé vào nhà tìm má và em gái tôi thì má đã hy sinh cách đó
vài ngày. Ba má xa nhau 20 năm và vĩnh viễn xa nhau mãi mãi.
- Hôm nay nhân ngày thống nhất đất nước 30-04, tôi
muốn kể những điều linh thiêng về người má thân yêu của tôi
Năm 1977 khi tôi tốt nghiệp đại học, chuẩn bị làm
thủ tục về nước.
Một buối đầu hè của năm 1977, hai năm sau ngày giải
phóng, tôi nhận được thư của ba tôi sau bao nhiêu năm mong đợi. Trong thư
ba báo tin má tôi đã hy sinh hôm QN được giải phóng 24-03-1975, nhưng để
cho tôi học xong, hai năm sau ba mới báo tin cho tôi.
Lúc đó tôi tưởng mình không còn đủ sức gượng dậy
vì nổi đau quá lớn.
Trong suốt chặn đường dài ( lúc đó chỉ đi tàu liên
vận quốc tế) 02 tuần trở về quê hương, tôi mong đoàn tàu hãy đưa tôi
thật nhanh để về gặp lại người cha bao nhiêu năm xa cách, tôi biết
mình đã xa người mẹ vĩnh viển.
Khi đoàn tàu về đến ga Hàng Cỏ, từ xa tôi đã nhận
ra ba. Ba chạy đến ôm chầm lấy tôi và hai ba con khóc nức nở, tôi vừa
mừng được gặp lại ba, nhưng đau đớn vì mãi mãi tôi không còn má…
Tôi nhớ mãi ba tôi đưa tôi lên tàu chợ về Hải Phòng (
lúc đó ba tôi công tác ở BTL Hải Quân), đường hơn 100 km mà 13 tiếng
sau mới về tới HP.
Trên tàu tôi lắng nghe ba kể về sự hy sinh của má, ba
rất đau khổ khi cùng đoàn quân vào đến QN thì má đã hy sinh trước đó
vài ngày, ba nói 20 năm xa nhau, mong ngày gặp lại má, vậy mà…..
Mỗi lời ba kể làm tim tôi thắt lại, tôi khóc sưng cả
mắt….
Mấy ngày sau, ba tôi kể tiếp về má , ba bảo má tôi
thiêng lắm, hôm về QN em gái tôi và người dân ở quê kể rằng: khi chiến
sự xãy ra, địch rút lui, dân địa phương và du kích tìm thấy xác má
tôi và đưa vào tạm chôn cất ở vườn mía của một bác từng sinh hoạt
Đảng cùng chi bộ. Chờ chính quyền làm thủ tục đưa má tôi về nghĩa
trang LS.
Trong thời gian má tôi "nằm" tạm trong vườn ,
các bác ấy luôn thắp hương cho má, họ kể rằng: má tôi hay hiện về
nói lời cảm ơn với họ, sau một thời gian nhà họ làm ăn phát đạt,
cuộc sống rất sung túc…
Còn em gái tôi kể rằng, khi cúng 49 ngày của má, em
gái tôi và họ hàng đang quì trước bàn thờ của má, bổng em gái tôi
nghe tiếng má tôi nói rằng:
- Con ơi, lúc má bị địch bắn, má bị vở mất kính,
và lúc đi công tác má mặc một áo nên bây giờ con gửi kính và áo cho
má để má nhìn thấy và đở lạnh nghen con.
- Sau một lúc im lặng, em gái tôi lại nghe tiếng má
tôi nói tiếp:
- Có kẻ thù đứng sau đó con.
- Em gái tôi quay lại thì thấy ông bảy Nam, ngày xưa
làm chỉ điểm cho cảnh sát ngụy.
Sau khi ông bảy Nam đi cải tạo về, ông hành nghề lái
xe lam, mỗi khi xe chạy gần đến cầu Phủ ( nơi má tôi bị địch bắn
chết), xe bao giờ cũng bị tắt máy, những hành khách trên xe bảo vói
ông bảy Nam : " chị Ng. về quở trách ông đó, ông hãy thắp hương
khấn, để chị cho đi..", Ông bảy Nam đã làm theo lời hành khách ,
y rằng sau khi ông thắp hương khấn má tôi, xe lại nổ được máy. Câu
chuyện này chính tai tôi nghe người dân ở đây kể lại khi tôi về thăm
quê và mộ má của tôi.
Ba tôi để tang má tôi được ba năm, đến năm 1978 ba tôi
đi bước nữa, vì ba tôi lúc đó còn trẻ.
Ba tôi kể rằng một hôm vào lúc nửa đêm, vợ hai của
ba tôi, đánh thức ba tôi dậy với sự sợ hải và nói với ba:
- Chị Nguyệt về nói chuyện với em là hãy đối xử
tốt với ba đứa con của chị ấy. Anh hãy lập bàn thờ và thường xuyên
thắp hương cho chị vì chị thiêng lắm. Ba tôi không tin vì suốt đời ba
ở bộ đội có bao giờ ba cúng bái đâu. Ba tôi không nghe theo lời của
bà vợ hai..
Đêm hôm sau, má tôi hiện về nói chuyện với ba tôi,
lúc đó ba mới tin, và cũng kể từ hôm đó ba tôi thờ cúng má tôi với
một tấm lòng trân trọng.
Sau khi tôi lấy chồng và hai vợ chồng tôi ở riêng,
nhà chúng tôi ở phố Cầu Đất, còn nhà bố mẹ chồng tôi ở phố Lý Tự
Trọng, vậy mà một hôm mới sáng sớm, mẹ chồng tôi đạp xe đến nhà
tôi, bà bảo : nhà các con bị rơi vở gì à? Bà quay sang tôi: tối hôm
qua má con về gặp mẹ, gửi gắm con cho mẹ, và mong mẹ hãy đối xử
tốt với con.Tôi nói với mẹ chồng tôi:
- Mẹ ơi, má con mất lâu rồi, hơn nữa má con trong Nam, mẹ không
biết mặt, làm sao mẹ lại biết đó là má con.
- Má con rất giống trong tâm hình chụp với anh em của
con.
Mẹ chồng tôi bảo vợ chồng tôi phải lập bàn thờ
ngay, để thờ má tôi.
Còn việc vỡ lọ lục bình ở nhà tôi là đúng như
trong giấc mơ của mẹ chồng tôi, và bà nói phải lập bàn thờ thổ công
nơi vợ chồng tôi đang sống. Suốt đầu năm 1980 đến giờ bất cứ ở đâu
vợ chồng tôi đều có hai bàn thờ: thờ má tôi và thờ thổ công.
Còn riêng tôi, bao giờ tôi cũng thấy má luôn bên cạnh
và phù hộ tôi trong mọi việc.
Cuộc đời của tôi rất thiếu tình thương gia đình ba
má, nhưng bù lại tôi rất may mắn trong mọi việc
Khi có chuyện gì buồn hay không may xãy ra , tôi
thường tâm sự với má, má thường hiện về an ủi vổ về tôi. Tất cả
mọi điều không vui và khó khăn biến mất. Tôi lấy một ví dụ: chổ tôi
làm việc nói chung mọi người rất tốt với tôi, nhưng có một người
luôn ganh ghét với tôi, nhiều khi dùng những từ không lịch sự …Tôi
thấy buồn lắm. Tôi ngồi trước di ảnh của má vừa nói vừa khóc vơí
má. Hôm sau, tôi thấy người ấy không đi làm, hỏi các đồng nghiệp mới
biết là xe ông ta bị đâm vào cây, người không sao nhưng xe hỏng không đi
được. Có điều tôi ngạc nhiên, sau hôm đó ông ta đối với tôi rất tốt. Mãi sau này ông ta mới nói với tôi, là khi
ngủ, đến đêm có một phụ nữ hiện về nói là mẹ của tôi, và lần này
bà chỉ phạt nhẹ, lần sau bà sẽ không tha.. Chuyện xãy ra làm ông ta
sợ quá.
Chuyện xãy ra mới đây nhất, là hôm hai vợ chồng có
chuyến du lich đến làng cổ Hallstatt-Áo. Trước lúc khởi hành, tự dưng
tôi làm rơi cái vòng ngọc chồng tôi tặng kỷ niệm 30 năm ngày cưới vỡ
làm đôi, tôi sống tâm linh nên tôi sợ lắm, không dám nói với chồng. Tôi
đấu tranh tư tưởng: Đi hay không đi. Sợ làm hỏng việc của mọi người,
tôi liền thắp hương khấn má, tôi nhắm mắt lại, thấy má hiện về và
bảo. Con yên tâm đi cùng chồng và các bạn. Má theo phù hộ cho các
con. Suốt dọc đường tôi vô cùng lo lắng. Khi đến nơi an toàn, tôi nói
với má: con cảm ơn má của con. Khi về đến Budapest, tối hôm đó tôi mới nói sự
việc xãy ra với chồng. Anh tròn mắt nhìn tôi và thốt lên: Má ơi,
chúng con cảm ơn má !
Thật sự nghiệm lai các chuyện xảy ra , tôi tin má luôn
bên cạnh chúng tôi, nhất là đối với tôi, bà luôn che chở và phù hộ
cho cuộc đời của tôi. Có lẽ với bà tôi là đứa con gái bé bỏng, yếu
đuối cần được chở che như ngày xa bà, tôi mới lên 10 tuổi.
Chồng tôi luôn nói với tôi: " má mất trẻ nên má
linh thiêng lắm ". Cảm ơn má đã luôn che chở cho chúng con.
Kính thưa các anh, các chị, các bạn và quí độc
giả.
Tôi đang tập trung viết hồi ký về cuộc đời hoạt động
cách mạng của má tôi. Một ngày không xa tôi xin được giới thiệu và chia
sẻ với các anh chị và các bạn
(TBT - 29/4/2014)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể nhận xét không cần là thành viên, và nên góp ý lành mạnh, trung thực. Chọn nhập vai trong danh sách phía dưới khung nhận xét.