26 tháng 7, 2013

Ký ức Móng Cái (NXH)

Móng Cái chiều xuân phân vân
Trên đầu mây đen, dưới chân sóng trắng
Mưa thật lớn hai ta tìm bình lặng
Trời không biên giới, người khác cố hương…
Mây mưa một lần nên thân…

Móng Cái trưa hè nắng lên
Dò dẫm tình chạm vào biên ải
Trời có thời, ai rồi cũng mất
Người đã ra đi chung trời riêng đất
Phượng đỏ xa rồi oán hận mà chi?

Móng Cái đêm thu khuya tối đen
Dặm Bắc xa xăm quỷ thần nhiễu loạn
Tôi chạy xe cố tìm một ngọn đèn
Hòa ký ức vào mơ Móng Cái…
08-13

3 nhận xét:

  1. Bài này của ông NXH nhiều tâm trạng quá và đan xen nhiều thành ra nên khi đọc khó ngắt vần, thể thơ tự do hơi lạ.Tác giá có thể giải thích thêm về cảm xúc bài thơ được không?

    Trả lờiXóa
  2. Nặc danh18:19 9/8/13

    Em đọc bài thơ này của anh NXH rồi nghĩ mấy tuần nay vẫn chưa hiểu được là bao nhiêu cả, nhưng chẳng dám nói ra, sợ mọi người cười là chậm hiểu. Em vốn là dân tự nhiên mà. Thôi em cứ có gì nói nấy, chắc nhà văn - nhà thơ NXH cũng thông cảm mà giảng giải cho em:
    - Cứ như những gì em hiểu, thì anh nhớ đến những gì đã qua ở Móng Cái, đã thành "Ký ức Móng Cái", là anh nhớ tới một mối tình với một người phụ nữ Trung Quốc, một "người khác cố hương" với anh, phải không ạ. Mối tình này nảy nở từ một "Chiều xuân phân vân". Mối tình này vì "mây mưa một lần nên thân" (Hi, "mây mưa" rồi thì "nên thân" quá đi chứ ạ!)
    - Rồi tình đó chia xa và một "trưa hè nắng lên"?
    - Đêm thu ở Móng Cái, anh cứ nhìn mãi "dặm Bắc" để tìm người tình cũ.
    - Không biết "mối tình" ấy còn là hình bóng của một mối tình nào?
    - Và sao bài thơ viết trong tháng 7, lại được ghi 08-13?
    (Hoài Thu)

    Trả lờiXóa

Bạn có thể nhận xét không cần là thành viên, và nên góp ý lành mạnh, trung thực. Chọn nhập vai trong danh sách phía dưới khung nhận xét.