1 tháng 4, 2013

Thương lắm lúa ơi

Chào các anh chị lớp E và độc giả blog E!
Em Mai Hương đây ạ. Do bận công việc nên thời gian gần đây em chỉ có thời gian đọc mà không cóđiều kiện để viết trên blog.
Vừa rồi, đọc hai bài thơ về quê hương và lúa vàng của anh VKH và anh NCT, em thấy sao mà đồng cảm. Có lẽ tình quê muôn đời vẫn thế, muôn người cũng vậy. Em nói "đồng cảm" bởi em cũng có một bài tản văn viết về quê, về lúa. Em xin gửi BBT và nhờ các anh đăng bài, để em có thể chia sẻ cảm xúc với mọi người.
Em mong muốn rằng, trong tiết thanh minh này, dưới ruộng đồng ở mọi miền quê, lúa xanh mướt đang thì con gái, thì hồn lúa trong bài tản văn của em sẽ vừa gợi thêm nỗi nhớ quê, lại vừa làm nguôi đi nỗi nhớ về một thời đã xa. Đối với những ai đã từng lớn lên từ đồng lúa quê hương ... 
(Mai Hương)

  THƯƠNG LẮM, LÚA ƠI!

Một đời lúa, sống được bao lâu trong cõi nhân gian, mà sao lúa để nhớ để thương trong lòng người nhiều đến thế?
Chiều xuân. Nắng hoe hoe vàng. Cái lạnh của mùa đông vẫn còn in dấu xám mờ trên cành cây, ngọn cỏ.Nhưng, gió xuân đã hây hẩy nồng nàn. Những nhánh mạ non mới nhạy cảm làm sao! Những Em Gái Mạ còn nhỏ lắm, giơ những bàn tay nhỏ xíu vẫy gọi Chị Gió. Gió đến. Thổi hồn xuân vào từng nhánh mạ non. Để rồi, chỉ vài chiều sau đó thôi, những cánh tay mạ non ấy đã vươn dài. Và, dáng của những Em Gái Mạ đã bắt đầu yểu điệu thướt tha. Những bàn tay thôn nữ cũng thật mềm mại và uyển chuyển. Nâng niu từng nhành mạ. Gìn giữ, không làm đau những dáng hình mảnh dẻ. Để chiều xuân ngả bóng, thôn nữ gánh mạ về, bước đi trên đường mà làm xao xuyến lòng ai! Để lòng người trai phải cất lên lời ca nghe sao da diết về “Hương tóc mạ non”: “Anh thương tóc em bay bay, trong chiều chiều gợi bao thương nhớ ...”. Anh đã thương lắm rồi, hương mạ non ngọt ngào trong tóc dài em! Anh đã thương lắm rồi, một dáng hình thôn nữ!
Mạ non ra ruộng mới. Gặp mưa xuân. Những làn mưa bụi li ti, dìu dịu, êm êm. Mát lành và ấm áp. Gặp nắng và gió xuân. Tha thiết và nồng nàn. Đưa hồn của lúa tới những miền xa, tới tận chân trời của những ước mơ ... Và lúa đã thực sự trở thành thiếu nữ. Cả dáng hình và tâm hồn Lúa như lớn bừng dậy. Mái tóc xanh loà xoà gợi nhớ, gợi thương. Dáng hình đã yểu điệu hôm nào, nay lại càng tròn trịa, đầy đặn thêm lên. Mắt lúa biếc xanh và ngời sáng ... Thiếu Nữ Lúa mướt xanh dưới ruộng, và thôn nữ má hồng đang cắt cỏ ven bờ, chưa biết ai duyên dáng hơn ai! Thật đúng như lời thơ của một thi sĩ làng quê: “Em như lúa đang thì con gái” ... Cho lòng anh càng nhớ càng thương. Thương thôn nữ má hồng, thương lúa đang thì con gái ...
Nhưng, một ngày kia, thôn nữ đi lấy chồng. Em về nhà ai? Xác pháo cuốn bay tơi bời trong gió chiều xuân. Dưới ruộng, lúa xanh mướt đứng lặng trông theo. Chợt thổn thức một câu thơ cũ: “Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi” ... Chàng trai xa quê có hay, tóc dài thoảng hương mạ non đã là hình ảnh của một thời dĩ vãng?

Lúa vẫn thuỷ chung giữa ruộng đồng. Lúa chắt chiu từng giọt nắng của Cha Trời, từng giọt muối của Đất Mẹ, để dáng hình cứ tròn đầy lên mãi. Chị Gió lại đến để dạy cho lúa những lời ca mới: “Lời ru tha thiết như đồng lúa chiều rì rào” ... Bởi lúa cũng sắp thành một Bà Mẹ Lúa. Có cô nữ sinh đồng quê mới lớn. Đã ra dáng một thôn nữ, nhưng đôi mắt lại mơ màng xa xăm theo những áng văn chương. Mỗi chiều tan trường về, đi hái rau cắt cỏ, cô lặng ngắm những cánh cò trắng rập rờn bay trên đồng ruộng, và say mê từng dáng thân thương của những Bà Mẹ Lúa. Đẹp sao, thương sao dáng lúa, từ ca dao ra đứng giữa đời thường: “Thân em như chẽn lúa đòng đòng/ Phất phơ dưới ngọn nắng hồng ban mai”. Những Bà Mẹ Lúa khua những lưỡi gươm xanh nhỏ xíu để bảo vệ cho những Đứa Con Lúa mà mẹ đang ôm ấp trong lòng.

Ngàn hoa cỏ ven bờ thoang thoảng đưa hương dịu nhẹ. Em như một bông nhỏ xinh nhất giữa đám hoa dại ấy. Cảnh chiều xuân gợi thương đến nao lòng! Người trai xa xứ về đến đầu làng, dù nét buồn vẫn còn đọng trên khóe mắt, cũng không thể không nhận thấy nét cười duyên đã thoáng trên má hồng em.
Rồi hạ đến. Khắp không gian rực vàng. Vàng của nắng hạ đổ xuống cánh đồng lúa chín. Vàng của lúa chiêm chín hắt trở lại không trung. Những Mẹ Lúa thân uốn cong bởi gánh nặng cuộc đời, nhìn sao mà thân thương đến nghẹn ngào! Mẹ mang trên mình những đứa con no tròn, vàng óng. Mẹ vẫn ru con khúc ru đồng quê êm ái, nhưng cánh tay đưa mới thật nhẹ nhàng. Mẹ lo những Hạt Vàng Lúa Con giật mình thức giấc mà rụng xuống. Không còn gì nâng niu hơn bàn tay thôn nữ ôm từng bó lúa vàng. Gió đưa hương lúa bay xa. Tà áo em cũng sực nức hương đồng gió nội. Vẻ mặt em rạng ngời trong vụ lúa bội thu.
Và người trai xa xứ trở lại tìm khi em đang cắt lúa. Má đỏ bừng trong vành nón che nghiêng. Những hạt vàng như niềm tin ánh ngời trong mắt. “Nắng hè nhóm lửa trái tim” đôi lứa đang đập hòa một nhịp, để cho “Những lời thơ cháy đỏ trên môi”.
Thu về, họ đi ra thành phố, để lại sau lưng một vụ lúa sắp vào mùa. Những hạt vàng lại ươm mầm hy vọng cho những mùa sau. Xây lên những ước mơ ngàn đời của lúa.

Mấy chục năm đã đi qua. Cô thôn nữ yêu Lúa, yêu Thơ năm nào vẫn thường đứng trước biển lúa vàng mênhmông, nghe gió rì rào hát mãi những lời ngợi ca tình quê, tình lúa. Còn người trai xa xứ vẫn mãi xa làng. Nhưng, nhìn những sóng lúa nối nhau chạy dài đến tận chân trời, cô vẫn tin rằng, đó là nhịp trái tim anh luôn hòa cùng nhịp sóng lúa vàng. Cô vẫn nghe đâu đây lời anh từ mùa thu bao năm về trước: "Anh thương lắm TÌNH EM – TÌNH QUÊ – TÌNH LÚA".
Không chỉ là mấy mươi năm. Tình yêu lứa đôi gắn với tình quê, tình lúa đậm đà ấy sẽ còn sống mãi tới muôn đời ...
Ai bảo một đời lúa chẳng sống được bao lâu trong cõi nhân gian?

                                                                                    (Mai Hương)


11 nhận xét:

  1. Nặc danh08:44 1/4/13

    Lúa đáng yêu quá! Và "em" còn đáng yêu hơn.

    Trả lờiXóa
  2. Nặc danh10:16 1/4/13

    Đây đâu phải chuyện của lúa, chuyện của người đấy chứ!

    Trả lờiXóa
  3. Nặc danh11:17 1/4/13

    Bạn Mai Hương ơi, chuyện một đời lúa từ mạ đến hạt lúa chín vàng thì tôi rõ rồi, bạn đã tả rất hay. Nhưng còn chuyện "em", tôi chưa rõ lắm. Cô gái ấy có lấy chàng trai kia không?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nặc danh20:39 1/4/13

      neu co gai lay chang trai thi da khong co tan van nay..........

      Xóa
    2. Nặc danh21:01 1/4/13

      Tôi không cho là cứ có hôn nhân thì hết văn thơ, nhất là văn thơ cho quê hương. VKH của lớp E là một ví dụ thuyết phục.

      Xóa
  4. Ảnh Mai Hương đứng giữa cánh đồng lúa vàng trông đẹp quá. Đúng là hoa hậu của đồng quê. Nhưng em cũng đã dời bỏ nghề nông rồi đùng không? Chắc bây giờ em cũng ở phố rồi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nặc danh14:56 1/4/13

      Những bức ảnh minh hoạ cho bài tản văn của em đều là do các anh trong BBT (Mà em chắc là anh NCT) dán vào đấy ạ, vậy nên ảnh cô gái giữa biển lúa vàng không phải ảnh em đâu, anh E 11:52 ạ. Nhưng em phải thừa nhận anh NCT dán ảnh tài thật. Em nhìn ảnh 1 và ảnh 4, cánh đồng lúa với những cảnh nền phía sau xa, rất giống cánh đồng quê em. Hay bởi vì làng quê Việt Nam ở đâu cũng thế.
      Còn chuyện lúa, chuyện người em kể trong bài văn, mọi người có thể cảm nhận theo ý mình mà. Cô thôn nữ ấy có thể lấy chàng trai, có thể không. Chỉ có tình yêu là vĩnh hằng.

      Xóa
    2. Nặc danh14:58 1/4/13

      Em xin lỗi. ND 14:56 là em - Mai Hương.

      Xóa
    3. Thì tôi đoán Mai Hương cũng gần giống người phụ nữ trong ảnh. Người viết văn hay như thế chắc không thể chân lấm tay bùn suốt ngày được. Người yêu cây lúa đồng quê như thế thì em cũng sẽ hành động như người trong ảnh mỗi khi về quê thôi.

      Xóa
  5. Nặc danh20:55 1/4/13

    Lúa rất có hồn. Cám ơn những lời văn của Mai Hương. Tôi nhớ quê, nhớ những ngày xưa.

    Trả lờiXóa
  6. Nặc danh21:44 2/4/13

    Tôi thích tản văn của MH, những cảm xúc chân thực và trong sáng. Cứ như những gì MH viết, tình yêu và lúa (tình quê) sẽ sống mãi.

    Trả lờiXóa

Bạn có thể nhận xét không cần là thành viên, và nên góp ý lành mạnh, trung thực. Chọn nhập vai trong danh sách phía dưới khung nhận xét.