27 tháng 9, 2013

Cơm Bách khoa ngày ấy

Nguyễn Quang Lập
Nghĩ lại ngày xưa đi học đại học sướng hơn bây giờ. Con cái vào được đại học, bố mẹ chỉ lo giấy bút và tiền tiêu vặt thôi, còn lại Nhà nước lo tất. Mấy đứa con em miền Nam tập kết còn được học bổng mỗi tháng 22 đồng, dân Quảng Bình- Vĩnh Linh tụi mình cũng được 4 đồng một tháng. Vì thế mà con nhà nghèo rớt mồng tơi như mình mới được học hành tử tế. Đặt hoàn cảnh của mình rơi vào ngay nay thì tốt nghiệp phổ thông xong là chấm hết, chẳng mơ chi đại học với đại heo, tiền đâu mà đi học?
Tiêu chuẩn sinh viên các trường Đại học đều như nhau nhưng không hiểu vì sao sinh viên Bách Khoa ăn ở vẫn tốt hơn, có lẽ công tác quản lý ở trường này tốt hơn. Sinh viên các trường khác nhìn vào trường Bách Khoa đều lác mắt. Khu giảng đường do Liên Xô xây dựng rất hoành tráng, bốn nhà ăn Bách Khoa thuộc loại sạch đẹp nhất Bộ đại học. Sinh viên Bách Khoa được ăn ngày ba bữa. Buổi sáng được phát một cái bánh mì ngọt, hai bữa trưa chiều chỉ việc xách miệng đi ăn, không phải mang theo bát đũa gì. Đến nhà ăn cứ bốn thằng một mâm, chìa phiếu ra lấy cơm ăn, ăn xong cứ thả mâm bát đấy ra về, mọi việc có nhân viên nhà ăn lo hết. Giống y chang sinh viên Liên Xô hi hi.
 Mình đã đi chơi các trường khác rồi, chỉ có trường Kinh Tế là kha khá một chút, còn lại đều rất tệ, tệ nhất là trường Xây Dựng, sinh viên kêu la rầm trời. Trường Sư Phạm khu nội trú còn ở nhà lá, có năm chập điện cháy trụi cả khu nội trú. Trường Tổng Hợp bị nạn thiếu nước trầm trọng, các vòi nước ở các khu nội trú chảy như nước đái thằn lằn, rất khổ. Vì thế nên các anh chị ở các trường khác khi làm tốt nghiệp thường sang cư trú ở Bách Khoa để có chỗ ăn ở tốt hơn, thư viện, phòng thí nghiệm cũng tốt hơn.
 Các chị phục vụ nhà ăn Bách Khoa đối đãi với sinh viên rất vui vẻ, thân thiện, ngược hẳn với các đồng chí mậu dịch viên ở các cửa hàng ăn uống Nhà nước. Các đồng chí mậu dịch viên này thì kinh lắm, cứ làm như khách hàng đến ăn không của nhà họ, mặt mày ai nấy như đâm lê, đố thấy có nụ cười trên môi họ. Bảo đảm khi họ mỉm cười với khách hàng thì trời sập cái đoàng ngay tức khắc, thật đấy.
Bất kì khi nào mình đến cửa hàng ăn uống mậu dịch mình cũng gặp một điều khó chịu, chuyện khách hàng cãi nhau với nhân viên xảy ra như cơm bữa, trong khi suốt 5 năm Bách Khoa mình chưa gặp bất kì một điều khó chịu nào, cũng chưa khi nào thấy sinh viên cãi cọ với nhân viên hay nhân viên quát nạt sinh viên. Thực là như vậy. Cũng có thể có mà mình không biết, riêng mình thấy nhân viên nhà ăn Bách Khoa thật tuyệt vời. Rất nhiều lần mình đến nhà ăn muộn, vào lúc nhà ăn đã dọn dẹp chùi rửa, vẫn được ăn uống như thường. Chỉ cần cửa chưa đóng, nếu lọt vào được thế nào cũng được ăn. Lúc đầu các chị nói hết giờ lâu rồi em ơi, nhưng mình vờ nhăn nhó gãi đầu bứt tai nói vì thế này vì thế kia thì rốt cuộc các chị đều cho ăn cả, đôi khi còn được một mình ăn trọn cả mâm bốn người. Mình nhớ một lần mình đi ăn muộn, nhà ăn hết sạch cơm canh, mình ra về thì chị M. cầm cái bánh mì kẹp thịt lật đật chạy đuổi theo dúi vào tay mình, nói thôi ăn tạm, lần sau đừng có đi muộn quá nha em. Thật cảm động, chị có quen biết thân thiết gì mình đâu. Thế mà có thằng còn viết trên bảng tin nhà ăn một dòng to đùng: Đề nghị đuổi chị M. ra khỏi nhà ăn số 4 vì xấu quá. Khổ thân, nghe nói chị M. khóc suốt một tuần.
 Bữa cơm Bách Khoa hồi đó chẳng có gì, mỗi bữa chỉ được hai bát cơm một nửa cái bánh mì, một hai miếng thịt hoặc đậu phụ và vài ba muỗng canh, thế thôi. Chỉ có điều sạch sẽ và ngon chứ không như các trường khác, cơm khi khê khi cháy, canh khi mặn khi nhạt, dở òm. Cũng lạ cái thời cả nước phải ăn độn sắn ngô khoai bo bo thì sinh viên Bách Khoa vẫn được ăn cơm không độn. Mình không biết có trường nào phải ăn độn không chứ Bách Khoa thì hoàn toàn không. Thời kì đau khổ nhất là người ta thay hai ổ bánh mì nưóng bằng hai nắm bánh mì hấp, chứ không hề độn khoai sắn hay bo bo như dân ăn gạo đong cả nước. Chỉ vậy thôi mà sinh viên Bách Khoa đã kêu ca như cha chết, có đứa còn làm Văn tế mì ổ rất vui.: Nhớ linh xưa… mì ổ nóng dòn, thịt kho đậu phụ, canh cá mè nấu chua ngon thật là ngon… lâu ngày quá không nhớ nữa.
Mình ở quê quanh năm ăn đói, bữa cơm Bách Khoa đối với mình như thế là no đủ lắm rồi. Nhưng nhiều đứa khoẻ ăn thì đói lắm. Ngồi cùng mâm với mấy thằng khoẻ ăn, ăn tham được coi như một đại hoạ. Thấy nó xới cơm mới kinh, xới lên môi nào là dặt dặt nén nén môi đó, cố ních cho chặt bát cơm, một bát cơm của nó bằng hai bát người khác. Đã thế nó còn ăn nhanh kinh hoàng, mình vừa ăn dăm ba miếng nó đã lùa sạch bát cơm. Lại xới bát khác, lại dặt dặt nén nén… sợ kinh.
 Tụi mình gọi mấy đứa ăn khoẻ ăn tham này là bè lũ Đế quốc thực dân, gặp một lần là khiếp đến già, chẳng bao giờ dám ngồi chung mâm với chúng nó. Gặp khi nó gọi góp phiếu ăn chung mâm đều tìm cách chối, nói cậu ăn trước đi, mình còn chờ mấy đứa bạn. Nói rồi lặn mất tăm, không để nó cầm tay kéo vào. Mình đã làm Hịch chọn bạn cùng mâm đọc oang oang giữa nhà ăn: Hỡi đồng bào! Giờ ăn muộn có thể  kéo dài năm phút mười phút hoặc lâu hơn nữa. Nhà ăn số 1, nhà ăn số 2 và một số nhà ăn khác có thể bị đóng cửa. Nhưng nhân dân ta quyết không sợ, quyết không chịu làm nô lệ cho  bè lũ Đế quốc thực dân, dù chết cũng không chung mâm đụng đũa với chúng. He he.
Nhớ Cơm Bách Khoa thì trăm thằng nhớ đến việc sửa phiếu ăn cả trăm, chẳng đứa nào quên, vì tuồng như đứa nào cũng ít nhất một lần làm việc này.  Phiếu ăn in ronéo, đóng dấu đỏ, trong đó đề bữa ăn ngày ăn. Sửa  chữ khó, dễ lộ, chỉ sửa ngày ăn là dễ nhất. Đứa nào làm mất phiếu ăn hoặc có bạn đến chơi muốn mời nó đi ăn đều phải lấy phiếu cũ hoặc phiếu ăn ngày sau sửa lại  cho đúng ngày đó. Chỉ cần lấy lưỡi lam cạo con số đi rồi lấy mực nho hoặc bút chì kĩ thuật viết đè lên thế là xong. Mấy đứa khoa Chế tạo Máy, khoa Đông Lực sửa phiếu ăn kì tài. Chúng nó đa phần khéo tay, lại vẽ kĩ thuật thường xuyên nên làm mấy cái trò này dễ như trở bàn tay. Chẳng những sửa số, chữ nghĩa trên đó nếu cần chúng nó cũng làm bay. Mình vốn tay chân hậu đậu, khi nào cần sửa phiếu ăn đều phải chạy sang nhờ thằng Nghĩa khoa Chế Tạo Máy hay thằng Đức khoa Đông Lực nhờ chúng nó sửa cho.
Có phiếu ăn sửa rồi nhưng phải khéo đưa mới lọt được, vì các chị nhà ăn đã quá quen cái trò tháu cáy này của sinh viên, rất khó lọt qua mắt các chị. Chỉ cần thấm nước vào số ngày, nếu chữ số bị nhoè là biết ngay phiếu dỏm. Thường khi phát hiện ra phiếu dỏm các chị cũng chẳng mắng mỏ gì, chỉ lườm cái rồi trả lại phiếu. Muốn đưa phiếu dỏm trót lọt phải chọn khi đông người, lại đặt cái phiếu dỏm thứ 3 trong bốn phiếu, hoặc đưa một lúc ba bốn mâm ( từ 12- 16 phiếu), các chị lo kiểm số phiếu không để ý. Lại chọn thằng đẹp trai, chưa có “ tiền án tiền sự”, vừa đưa phiếu vừa tán lia xia, nói giời ơi chị mới làm tóc à, xinh thế, trẻ ra bao nhiêu- Chị ơi chị có em gái không cho em ở rể- Bữa nay trông mắt chị long lanh dễ sợ, vừa được yêu phải không…. Đại loại thế, làm cho các chị mất tập trung, hoặc thấy phiếu dỏm cũng lờ đi cho. Trường hợp các chị phát hiện ra phiếu dỏm, dúi phiếu trở lại thì nhăn nhó gãi đầu bứt tai, nói chị ơi thương em đi, bữa nay em có khách, em biết chị thương em mà. Các chị cười cái lườm cái, nói cậu này mồm miệng ghê lắm, chỉ lần này thôi nha. Lập tức cười toe toét, nói ôi cảm ơn chị quá, em yêu chị vô cùng. Hi hi thế là xuôi chèo mát mái.
Cơm Bách Khoa rất nổi tiếng trong giới sinh viên Hà Nội, bạn bè  đến chơi nếu mời đi ăn là chúng nó đi liền. Mình có vài thằng bạn ở các trường khác chiều thứ bảy nào cũng đến “thăm” mình để kiếm bữa cơm Bách Khoa, thành thử thứ bảy nào mình cũng phải lo một vài ba phiếu dỏm. Cho chúng nó ăn uống no nê, chẳng được khen lại còn bị ghen tị, nói è he, tao mà được ăn cơm Bách Khoa thì tao học giỏi bằng mười mày. He he có lý. (NQL)

12 nhận xét:

  1. ÔI, câu chuyện của NQL làm mình nhớ thời sinh viên bách khoa quá đi mất. Ngày ấy, nhiều đêm mình phải trực phòng thí nghiệm ở tầng 3 nhà C1. Hồi đó mình cũng viết một bài thơ, hình như đầu đề là NGẮM TRĂNG thì phải, mình chỉ nhớ có mấy câu (có lẽ là do bài thơ không hay):
    Từ trên tầng 3 tòa nhà C1
    Anh ngắm trăng và chợt nhớ đến em
    Bầu không gian lặng lẽ êm đềm
    Làm tâm hồn anh thêm ngây ngất
    Anh cứ ngỡ đây là lần thứ nhất
    Được ngắm trăng từ mặt đất này...
    (NCT)

    Trả lờiXóa
  2. Đây lượt truy cập xem trang thứ 104.000 do LPT, cựu học sinh lớp E, cựu sinh viên K20 bách khao thực hiện lúc 21h30 ngày 28/9/2013. Thông báo với NCT và TĐP biết (LPT)

    Trả lờiXóa
  3. Xin chúc mừng LPT. Đề nghị NCT xác nhận để tôi tặng thơ. TĐP

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Rất ngưỡng mộ anh Trần Đông Phong, cựu sinh viên Bách khoa. Anh rất xứng đáng có chân trong Hội nhà văn Việt Nam với tư cách dịch giả. Tôi đánh giá cao đóng góp của anh cho blogE của chúng tôi. Rất vui được anh tặng sách thơ, nhưng rất tiếc là không thể uống cà phê với anh sáng mai, vì tôi sống ở thành phố HCM. Tôi rất muốn được anh tặng cuốn "Đường thi ngẫu tập" mà anh vừa xuất bản và giới thiệu trên blogE. Địa chỉ của tôi là: Lê Phúc Thắng, số nhà 53/22 đường Vườn Lài, phường Phú Thọ Hòa, quận Tân Phú, thành phố HCM. Mong sớm nhận được sách anh tặng và chúc anh dồi dào sức khỏe, có thêm nhiều tác phẩm mới làm đẹp cho đời. Hẹn có dịp gặp anh trong thành phố HCM (LPT)

      Xóa
    2. Thế ra LPT sống ở TP HCM. Sáng mai tôi sẽ ra bưu điện Tràng Tiền gửi chuyển phát nhanh thơ tặng anh. Nhân tiện mời đọc giả của BlogE uống cà phê ở Giang Sơn, CLB Thiếu nhi, góc Lê Lai cắt Lý Thái Tổ, nhìn ra Quảng trường Ngân hàng nhà nước. 0985826069. TĐP

      Xóa
  4. BBT xin xác nhận LPT đã truy cập lượt xem trang thứ 104.000 lúc 21:32 và sẽ được anh Trần Đông Phong tặng sách thơ. Xin chúc mừng bạn LPT (NCT)

    Trả lờiXóa
  5. Xin chúc mừng LPT. Một cuốn Cảm Diêm Thần xin tặng anh. Sáng mai cà phê ở đâu đó, mời NCT và các bạn quan tâm. TĐP, 0985826069

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nặc danh23:14 28/9/13

      Anh TĐP dạo này đang lên ngôi , có bài đăng được nhiều độc quan tâm; còn thi sĩ NCT tuần này không thấy thơ , hình như thi sĩ đang bị thiếu cảm hứng thì phải?

      Xóa
    2. Tôi có một ý kiến đề xuất với anh TĐP tặng quà lưu niệm cho đọc giả nào truy cập xem lần thứ 500 với bài CẢNH AO THU TRONG THƠ SAINT EXUPERY; đọc giả truy cập lượt thứ 105.000 và đọc giả truy cập lượt thứ 110.000 trên blogE. Như thế sẽ tạo một làn sóng tuy cập blogE và những bài viết của TĐP. Ý kiến này có xứng đáng được tặng Đường thi ngẫu tập không anh? (LPT)

      Xóa
    3. Nặc danh12:36 29/9/13

      OK. Tôi sẽ đưa sách cho NCT để chuyển tặng độc giả (Cảm Diêm Thần). Không biết ý kiến NCT thành thế nào?

      Xóa
    4. Tôi thấy mọi người có vẻ thích được tặng Đường thi ngẫu tập hơn. Anh TĐP có thể chuyển sách tới BBT blogE (sách đã có lời đề tặng), chúng tôi sẽ gửi bưu điện tới tận tay các độc giả ở xa (NCT)

      Xóa
  6. Nặc danh14:26 29/9/13

    Nhân đọc bài của NQL, cùng là SV Bách Khoa những năm 75-80, tôi xin góp đôi chút về cái vé ăn của SV Bách Khoa khi đó (Bài đã đăng trên Blog K20 Hóa).
    Nội dung:
    Phiếm bàn về cái vé ăn

    Như đã đăng tải từ trước, SV nội trú hàng tháng mỗi người được phát một tờ phiếu ăn có ghi rõ từng bữa, từng ngày. Nếu có kế hoạch từ trước, khi không ăn cơm sẽ xuống quản lý (tên là Chuốt) để cắt. Khi cắt cơm, quản lý đánh dấu cắt cơm vào chính vé đó. Sinh viên giữ lại để hết tháng thanh toán - được nhận lại cả tiền và tem gạo.
    Những khi có khách, báo thêm cơm v.v. thì mang những vé đã cắt xuống quản lý (ngày nào cũng được- miễn là trong tháng đó ) để báo cơm. Quản lý nhà ăn lại ghi vào vé: Báo bữa nào, ngày nào để người phát cơm kiểm tra phiếu và phát cơm cho SV. Chặt chẽ và cẩn thận lắm lắm!?
    Thế nhưng, chính vì chữ “ NHƯNG” này mà kèm thêm bao chuyện rắc rối khác đã xảy ra. Ví dụ:
    Bạn đi chơi đâu đó - như sang trường Y; Sư phạm; KTKH; Giao thông; Tổng hợp; Thủy lợi…. ư?. Được mời ăn cơm ở đó ư? Nếu đã nhận lời mời thì có khi đến 10 giờ tối mới về. Vé cơm hôm đó không dùng? Cắt không được. Thôi thì để lại với mục đích khác ???
    Bạn để mất vé hoặc quên vé ư? - xuống nói khó với nhà bếp. Nhiều khi nhân viên phát cơm dễ tính vẫn phát - Sau lại tìm thấy, thế là bỗng dưng có vé thừa. Làm gì bây giờ?
    Bạn đi chơi, nếu chắc chắn không về. Gửi lại vé bữa đó cho ai ở cùng phòng. Khi đi ăn, người này có trách nhiệm thông báo với mâm đội 3 người: “Chúng ta ăn cơm thôi, còn bánh mỳ tôi mang về cho thằng ở nhà”. Hầu hết các mâm đội đều nhất trí, vừa được ăn cơm, dùng cả thức ăn.
    Nếu bạn có khách đến chơi đột xuất, vì lòng mến khách, cố mời khách ở lại ăn một bữa cơm SVBK. Đầu tiên là phải “tự liên hệ” với các bạn cùng phòng để xin vé thừa, để 5 người ăn 4 hoặc cử 1 bạn nào nào đó ăn ké mâm khác, để mâm mình vẫn có 4 người, miễn sao khách khỏi áy náy là được?
    Đôi khi, việc tự liên hệ không xong đành tìm giải pháp chữa vé. Phải tìm trong số vé cũ số nào dễ chữa như: số 3 chữa thành số 8; số 1 chữa thành số 4 v.v.. Phải hì hục cạo, tẩy, sửa. Sửa số khéo léo, tinh vi lắm. Nếu nhìn qua thì rất khó phát hiện. Khi ấy lại phải để 1 vé thật dự trữ. Nếu bị nhà bếp phát hiện sẽ thay thế ngay để khách khỏi phát hiện ra chủ nhà ăn gian?. Cả bọn đứng tim chờ. Khi người phát cơm kiểm tra xong, cắm vào cọc vé là cả bọn thở phào nhẹ nhõm. Lúc đó, sẽ cử một người cầm tấm vé dự trữ đó đi nhập mâm khác. Lấy bánh mỳ về ăn cùng. Nói tóm lại là lôi thôi, rắc rối, phiền phức lắm. Những tình huống nghẹt thở diễn ra thường xuyên. Điệp khúc: Cô ơi, cháu …cháu … liên tục tái diễn.
    Sau này, đôi lúc phải nói về tính trung thực, thật thà …trước lớp trẻ, nhớ về những việc đã làm ngày xưa, tôi vẫn thoáng qua cảm giác xấu hổ. Nói dại, lúc đó có đứa nào mà hỏi: Thưa chú (anh), khi còn trẻ, chú (anh) đã lừa, nói dối ai chưa? Chắc chỉ có nước chui xuống đất….
    Hỡi ơi, những quan chức, những quý ông, quý ngài “đáng kính” hiện nay, khi rao giảng đạo đức cho những người khác, có nhớ về những việc ngày xưa???. Có để lại một góc tâm hồn mà sám hối không?. Hãy liệu hồn???. “Bọ” mà bảo cho bọn trẻ biết những việc ngày xưa là “ CHẾT ” đó nghe!?

    Trả lờiXóa

Bạn có thể nhận xét không cần là thành viên, và nên góp ý lành mạnh, trung thực. Chọn nhập vai trong danh sách phía dưới khung nhận xét.