NHỚ VŨ VĂN TUYÊN
Có lẽ trong ba năm học cấp 3 Tuyên là bạn gần gũi nhất của
mình. Nhà Tuyên cũng ở huyện Ân Thi. Tuy hai đứa ở hai xã khác nhau nhưng nhà
chỉ cách nhau có một cánh đồng, lại quen nhau từ cấp 2 do mình hay gặp Tuyên
trong các kỳ thi học sinh giỏi toán của huyện, rồi cùng tham dự kỳ thi tuyển
học sinh giỏi ở các huyện vào lớp chuyên toán của tỉnh (tên gọi cùng vần T nên
hay được xếp ngồi gần nhau). Mình nhớ hôm đi thi Tuyên đứng đợi mình ở ngã 3
đầu làng Đống từ 5h30 sáng, rồi hai thằng túc tắc đi bộ đến trường cấp 3 (cách
đó khoảng 4-5 cây số) dự thi. Kết quả là cả hai thằng đều đậu vào lớp chuyên
toán của tỉnh nhưng mình có giấy báo trước, còn Tuyên phải nhờ người lên Sở
Giáo dục hỏi mới lấy được giấy báo và tập trung sau đó ít hôm.
Hồi đầu chưa quen
sống xa bố mẹ, nhớ nhà ghê gớm chỉ muốn bỏ về. Chủ nhật đầu tiên về trọ ở Chợ
Gạo sau khi Mỹ ngừng ném bom miền Bắc, Tuyên lay mình dậy từ 3 giờ sáng đi bộ
về nhà, đến Trương Xá mới hơn 7 giờ thì
gặp anh Sinh (anh trai Tuyên đạp xe Phượng Hoàng đi đón, anh ấy cứ nghĩ hai
thằng lúc đó mới ngủ dậy, không ngờ đi sớm quá).
Tuyên là một mẫu điển
hình con cái nông dân chân chất, rất hiền. Người bạn nhỏ nhắn nhưng có cặp đùi
rất to khỏe, chạy 1.500 m nhất Trường cấp 3 thị xã Hưng Yên, mặc dù hồi đó ở
thị xã có nhiều anh tài lắm. Mình nhớ Tuyên ăn nhanh lắm, hầu như không nhai mà
nuốt chửng. Mình chưa xong một bát cơm Tuyên đã xới bát thứ 3 rồi.
Ngày trọ ở Bảo Châu,
có một chị nghe đâu trước bị bệnh tâm thần, hay sang chơi với bọn mình, tự
nhiên phán rằng, Tuyên học giỏi nhưng sau này khổ lắm và bị chết non nữa. Lời
tiên tri này lúc đầu không đúng nhưng càng về sau càng thấy nghiệm vào Tuyên.
Tốt nghiệp cấp 3,
cùng đăng ký nguyện vọng thi vào Trường Đại học Bách khoa Hà Nội, Tuyên hơn
mình 1 điểm vừa đủ tiêu chuẩn xuất ngoại, sang Liên xô học Đại học mỏ ở thành
phố Đôn Nhét, còn mình thì ở lại học trong nước. Hôm chia tay, mình và hai bạn
cùng huyện được mời đến nhà Tuyên ăn tiệc, Tuyên rất buồn vì phải xa mình. Suốt
5 năm đại học, mình và Tuyên vẫn thường xuyên thư từ cho nhau. Thật vui khi mỗi
lần lên văn phòng khoa thấy thư Tuyên từ Liên xô gửi về. Tuyên kể về phong cảnh
nước Nga, về đội bóng Sachio Đôn Nhét bạn hâm mộ và cảnh sôi động trong những
trận bóng đá giải vô địch liên bang mà bạn được xem trực tiếp trong sân vận
động.
Năm 1982 Tuyên tốt nghiệp đại học về nước, mình đã vào quân
đội. Từ đơn vị về nghỉ phép gặp Tuyên. Bạn sang nhà mình chơi, béo trắng vì bơ
sữa và uống rượu thì không khác gì một chàng Ivan thực thụ, đến mức bố mình là
một "sâu rượu" nổi tiếng trong vùng cũng phải ngả mũ bái phục. Rồi
hai thằng lên Hà Nội, Tuyên ngủ với mình một đêm trước khi mình trở lại đơn vị.
Hồi đó sinh viên tốt
nghiệp đại học trong và ngoài nước đều chịu sự phân công của Bộ Giáo dục. Người
ta đã giới thiệu Tuyên với một số cơ
quan, trong đó có Trường Đại học Mỏ Địa chất đang cần giáo viên và một vài cơ
quan ở thành phố Hồ Chí Minh, Đà Nẵng. Sau khi khảo sát các cơ quan đó, Tuyên
quyết định trở lại Liên xô làm phiên dịch cho một đội lao động xuất khẩu Việt
Nam. Sáu năm sau Tuyên về nước mua nhà ở Hà Nội và cưới một cô vợ người Phú Thọ
tên Tâm, là công nhân xuất khẩu trong đội Tuyên phụ trách. Rồi Tuyên xin vào
làm trong ngành đường sắt, vợ Tuyên mở cửa hàng bán nước đối diện với nhà máy
mình làm việc. Có dạo bí quá mình cũng chạy hàng nước ngọt nhờ Tâm bán. Một
thời gian sau vợ Tuyên được bố xin cho vào làm việc ở Viện Vật liệu xây dựng,
được mấy năm , do thu nhập thấp Tâm chuyển sang buôn hàng chuyến đường xa, còn
Tuyên vẫn cứ mải mê với những bữa rượu say sưa cùng với những chuyến tàu chở hàng.
Hồi năm 1994 mình làm
biên tập viên Báo Đầu tư, Tuyên đi xe máy qua cơ quan mình chơi và rủ mình đến
nhà Tuyên trong khu tập thể ở phố Cát Linh uống rượu. Mình thấy nhà Tuyên cũng
khá, hai vợ chồng đều có xe máy, tiện nghi đầy đủ. Khoảng năm 1998 -1999, vợ
Tuyên bỏ đi lấy tay lái xe đường dài để Tuyên nuôi con. Cháu Hùng, con Tuyên
học rất giỏi và chơi cờ vua rất khá, từng đoạt giải nhì cờ vua học sinh thành
phố Hà Nội. Tuyên chán đời, bỏ việc cơ quan, lúc thì đi trông kho sắt vụn, khi
thì đi trông công trình cho bạn xây nhà, nhưng vẫn không bỏ được tật uống rượu
rồi quên nhiệm vụ. Năm 2002 Tuyên được anh trai đưa sang Angola bán hàng
và để cai rượu, hai năm sau lại thấy về nước. Nghe đâu, sang bên đó Tuyên không
những không cai được rượu mà lại uống nhiều hơn, anh trai cũng không chịu được
bắt phải về. Từ đó Tuyên sống ở quê, ít khi ra Hà Nội. Mình gặp Tuyên lần cuối
tại buổi họp lớp năm 2005.
Mùa hè 2007, một thời gian khá dài không gặp Tuyên, một số
bạn lớp chuyên toán cũ đến nhà anh Tuyên tìm mới biết Tuyên đã mất. Về nhà
Tuyên ở thôn Đặng Xuyên thắp hương thì không có bát hương trên bàn thờ. Nhà bố
mẹ Tuyên giờ giao lại cho cháu ruột Tuyên (con ông anh cả) ở, mẹ Tuyên hồi đóvẫn
khỏe và đang sống ở đó (bây giờ bà cũng đã đi theo con trai được mấy năm rồi).
Họ kiêng vì pháp sư nói Tuyên chết vào giờ xấu không được thắp hương ở nhà,
cũng chẳng có di ảnh nào. Mình hỏi thì được biết, con Tuyên nộp đơn dự thi vào
trường Công an, Trường cho người về quê tìm hiểu lý lịch. Lo cho con Tuyên phải
kiêng, không dám uống rượu rồi từ đó sinh bệnh tâm thần, suốt ngày rúm ró vì
tưởng có người đánh đập, dọa giết. Có đêm đông lạnh thấu xương, Tuyên bỏ chạy
khỏi nhà rồi nhảy xuống ao vì sợ ma đuổi. Có đêm Tuyên bỏ nhà đi lang thang,
sáng sớm có người đi chợ Trương về báo thấy đang ở đó, người nhà phải lên bắt
về. Cuối cùng Tuyên mắc bệnh viêm phổi phải lên điều trị tại Bệnh viện Giao
thông vận tải là nơi anh và chị dâu Tuyên làm việc. Một buổi tối Tuyên bị tràn
dịch màng phổi mà bác sỹ không phát hiện ra, bạn tắt thờ và ra đi về cõi vĩnh
hằng khi mới 48 tuổi.
Lời tiên tri của bà chị từng bị tâm thần ở Bảo Châu năm
1972, sau 35 năm đã thành sự thật. Người bạn thân nhất của mình thời cấp 3 đã
ra đi như thế. Rượu đã hủy hoại cuộc đời bạn hay chính bạn đã tự huỷ hoại đời
mình?
(Ngô Công Thành
8/2012)
Vũ Tuyên trông coi đội làm nhà cho tôi. Khi đó tôi mới lên Hà Nội, xây nhà, nhưng cũng mới đi làm báo. mà Tuyên thì ăn chơi. Nên tôi bảo Tuyên trông coi hộ. Cũng ổn mấy tuần đầu. Sau đó, có hôm tôi thấy Tuyên đi ăn trưa với thợ, uống rượu rồi vừa đi vừa hát với mấy ông thợ say. Có cô hàng xóm cạnh giáp tường nhà tôi lại quý cậu Tuyên, ra sức làm mối gái làng Vòng cho Tuyên, nhưng Tuyên hóa ra cũng kén kén, nên không thành. Cô ấy bảo, kể cả uống rượu "nó" cũng ưng. Nhưng rồi làm nhà xong, Tuyên không quay lại chuyện đó nữa...
Trả lờiXóaVũ Tuyên học ở thành phố Đônnhesk,thành phố thợ mỏ trồng rất nhiều hoa hồng. Khi học bạn đi thực tập nghề dưới mỏ than và cũng học uống rượu với thợ mỏ ở đó.Kỷ niệm ấn tượng nhất khi học ở Liên xô là mùa hè năm 1981, bạn gõ cửa phòng mình trong bộ quần áo lôi thôi,râu tóc xù xì và hôi như một mugic Nga chính cống.Tôi phải tống bạn vào nhà tắm gần 1 giờ và phải huy động tay nghề dao kéo để xử lý mái tóc không ra hình thù gì nữa.Tuyên kể rằng xuống tầu hỏa cách Matxcova hơn 200km và đi bộ qua các làng mạc theo con đường của Gorki.Ăn thì hoặc mua hoặc xin,ngủ thì hoặc ngủ nhờ nhà dân hoặc ngủ ở chuồng ngựa.Tóm lại đi gần 10ngày.
Trả lờiXóaTuyên sống tốt và rất nhiệt tình với bạn bè,có điều bạn không biết tự bảo vệ mình nên hay thua thiệt khi gặp các đối tượng xấu.
Tôi hay đánh cờ, uống rượu với Tuyên và hiểu một phần nỗi bi kịch của bạn...
Hôm nay đọc những ký ức của các bạn về Tuyên, làm cho tôi nhớ lại:
Trả lờiXóaKhoảng năm 1997 Tuyên cũng đã ở nhà tôi ít ngày. Dạo ấy tôi còn làm việc ơ xn khai thác đá, Q.H đưa Tuyên lên nhà tôi và bàn là sẽ sắp xếp Tuyên làm việc ở xn tôi. Tôi nhớ khi đó Tuyên vưa bỏ việc trông kho sắt, mà xn tôi thì đang cần KS mỏ. Tuyên cũng đi làm được khoảng 10 ngày gì đó thì nghỉ, tôi nghĩ một phần do xn tôi xa HN. Tuyên hay uống rượu (và uống rât nhiều) nhưng rất chịu khó và có nhiều tâm sự (vợ tôi bây giơ nói về bác Tuyên vẫn nêu tấm gương chịu khó ấy cho tôi)... Mấy dòng này thay cho nén hương thắp cho Tuyên.! (VĐT)
Thương Tuyên quá! Một cuộc đời tài hoa bạc mệnh!
Trả lờiXóa