Trong các thành viên lớp E, có một người chắc ít ai để ý, tuy rằng đó là một người rất đặc biệt. Đó là Nguyễn Đức Hùng.
Hùng khi vào lớp 8, ở Nhân Dục, có mẹ đi cùng, trọ cùng để cơm nước cho. Điều đó khiến mọi người dị nghị. Thực ra, bà mẹ nhiều tuổi không có việc gì, mà Hùng là con út, nên bà cụ đi theo cũng bình thường thôi.
Hùng đẹp trai, và là người có tâm hồn. Hùng viết chữ rất đẹp. Tôi chưa nhìn thấy chữ ai đẹp như thế. Hùng cũng như Quang Hưng, ghi nhật ký đều. Đó là những học sinh thị xã, có xuất phát điểm về lối sống hơn hẳn bọn học sinh nông thôn ưa hoang dã.
Tôi thân với Hùng. Hùng kể về bạn bè Hải Dương. Tình yêu một chiều với cô Huệ nào đó. Thực ra đó là thứ tình yêu học trò, một chiều 100%, nhưng quá mơ mộng. Việc Hùng phải về Hồng Quang học tiếp lớp 9, lớp 10 phù hợp với nguyện vọng của gia đình.
Tôi có một kỷ niệm nhỏ với Hùng. Hồi ấy có bộ phim Nga "Những người xây dựng" rất được thanh niên ưa thích. Tôi và Hùng đi bộ từ Nhân Dục đi Lam Sơn xem lần thứ hai. Gần đây có tra trên mạng, lôi về xem lại, thì không thấy hay gì cả, sao ngày xưa mê thế, nay xem chỉ gợi nhớ lại ông bạn ngày xưa.
Sau khi Hùng về Hải Dương, tôi mỗi lần qua Hải Dương cũng thỉnh thoảng đến thăm. Rồi anh đi học trung cấp ở Quế Võ. Ở Quế Võ, Hùng có viết thư cho tôi. Sau đó anh đi làm ở Tiệp (Sec). Rồi tôi ra trường, tin tức về Hùng ít dần.
Hồi tôi lấy vợ năm 1985, tôi nghe tin Hùng đã về nước, bèn hăng hái nhờ một bạn Bách Khoa ở Hải Dương, mang đến Hùng thiếp mời đám cưới. Anh chàng Bách Khoa sau đó kể lại, hình như gia đình không muốn cho gặp, song anh vẫn gặp, thấy dường như Hùng bị bệnh nặng, trông như mất hồn...
Rồi nghe tin Hùng mất. Tôi và Quang Hưng có về viếng. Nhiều giả thuyết về bệnh tình của Hùng. Nhưng có một hiện tượng, nhóm thanh niên đi Tiệp cùng với Hùng đều lần lượt bệnh và qua đời. Hùng đến Tiệp đúng thời gian tan rã của chính quyền cộng sản, nạn kỳ thị dân tộc gia tăng, không biết nguyên nhân vì sao mà những thanh niên đẹp trai khỏe mạnh người Việt trở về lại lần lượt mắc bệnh hiểm nghèo? Đó chắc mãi là ẩn số.
Số phận Hùng đúng là số của một con người tài hoa bạc mệnh. Xin thắp một nén nhang mong linh hồn Hùng siêu thoát.
Thương tiếc Nguyễn Đức Hùng. Tôi vẫn nhớ hình ảnh bà mẹ Hùng đi chăm con từ ngày ở Bảo Châu, với dáng người nhỏ nhắn và nét mặt buồn buồn. Ngày đó chị gái Hùng cũng đến ở cùng và học cấp 3 TX Hưng Yên, trên chúng ta một lớp.Trên phương diện y học mà xét thì từ bé Hùng thuộc diện nhân cách yếu, dễ mắc bệnh tự kỷ ám thị (tâm thần phân liệt). Hôm Hùng mất, lớp tổ chức cả đoàn đi viếng khá đông trong đó có tôi, không phải chỉ có hai người đâu. Bổ sung thêm thông tin cho bài viết của tác giả (NCT).
Trả lờiXóaok
XóaĐề nghị NXH kể về những kỷ niệm với Bím cho cả lớp nghe đi và tiếp theo là chuyện về Thảo và Phụng nữa. Nhóm Kinh môn ngày xưa có nhiều kỷ niệm lắm.
Trả lờiXóa