Cách đây tròn 5 năm, tôi đưa lên trang web bài thơ "Mùa xuân lạ". Khi đó tôi tự thiết kế web trên cơ sở googlepages. Nay thì dịch vụ đó của Google đã ngừng rồi. Thời thế đổi thay. Năm đó, ngày cuối tháng 2 trời trở lạnh như mùa đông, lá vàng bay dào dạt trong phố Hà Nội như mùa thu, buổi trưa thì nắng nhẹ như mùa hạ. Cái dở chứng của thời tiết gián tiếp đánh vào tâm cảm của một người 50 tuổi. Năm nay, cữ này thời tiết bình thường, không có gì lạ. Nhưng mùa xuân thì vẫn lạ lùng. Nhân có cái blog này, xin hiến cộng đồng blog E bài thơ 5 năm trước. Bây giờ thì tôi định làm bài thơ về mùa xuân năm nay, nhưng lạ sao chưa làm nổi. (nxh)
Mùa xuân lạ
Em đi sang bên kia cầu
ngày trở lạnh
con đường hun hút gió
Để lại anh Hà Nội chiều lá rụng
Xao xác lá xuân đang rơi rơi xuống
Một bầu trời hoang vắng lạ trên đầu
*
Mùa xuân năm nay dị thường
Chất chứa cả bốn mùa trong một ngày sau Tết
Sáng se lạnh đông tàn còn chưa hết
Trưa nắng hửng lên hơi ấm hạ hoe vàng
Chiều em đi lá thu trút bàng hoàng
Dào dạt cả không gian bay vô vàn là bối rối
Anh còn lại với bóng ngày Hà Nội
Dấu môi em ly trà nóng vội
Hình mắt anh trên đôi kính trắng
Vết thời gian không nhà
Và mùa xuân đọng trong hy vọng
ủ nồng nàn tâm sự em...
*
Em đi sang bên kia cầu
Kính kín khẩu trang Ninza khăn mũ
Dẫu biến mất giữa dòng người rét hại
Anh vẫn lo em lạnh giá giữa vô vàn
*
Mùa đất trời đỏng đảnh vô thường
Mùa anh mùa em lá bay cát bụi
Nhà anh nhà em đường về vô định
Mùa yêu mùa thương nước chảy qua cầu
Sông vẫn đấy giọt đời không ngừng nghỉ
Mỗi khi em sang bên kia cầu...
26/2/2008
5 năm rồi!
Trả lờiXóaEm bây giờ còn qua cầu không?
Trả lờiXóaSông vẫn đấy chảy qua nước mới
Tình đã cũ tóc thì bạc vội
Xuân vẫn đây, anh đã sang thu...
Xuân này không nhớ xuân đã qua
XóaTóc đã bạc nhưng tình không bạc
"Sông vẫn đấy giọt đời không ngừng nghỉ"
Em không qua cầu.
LẠ VÀ QUEN
XóaCó ngày xuân lạ giữa những ngày quen
Trời đỏng đảnh riêng em thì vẫn vậy
Cứ thầm lặng giữa dòng đời cuộn chảy
Để hồn anh hoang vắng lúc không em.
Anh vẫn nhận ra hình dáng thân quen
Dẫu em dấu kín mình trong khăn mũ
Cầu nối đôi bờ mùa khô mùa lũ
Nối tình ta suốt mùa lạ mùa quen. (NCT)
Thơ ông NXH đầy tâm trạng và có một chút buồn. Thơ ông NCT thì lúc nào cũng vui tươi, sáng sủa. Cũng là mùa xuân lạ, cũng nhìn em khăn mũ kín, mà ông NXH thì nhìn đất nhìn trời, nhìn sông nhìn nước, ông NCT đánh thẳng một nhát từ "hồn anh" đến "tình em". Hai ông đều... ghê thật.
XóaĐâu mờ, em thấy thơ anh NCT trong LẠ VÀ QUEN này còn tâm trạng hơn cả NXH ý chứ!
XóaBạn N 19.25 lạc quan quá nhỉ. Bạn bảo bạn không đi qua cầu. Ý là bạn chưa hoặc không lấy chồng chăng? Bài thơ trên NXH nói về một em nào đó rất vô định, chưa chắc là người yêu, vì có câu "nhà em nhà anh". Đó là tâm trạng của tác giả với đời, chỉ mượn một "em" là bạn nào đó. Nhưng cái tình với người bạn đó rất tha thiết, nó là tình đời. Bạn N 19.25 đánh tiếng với anh NXH chăng?
Trả lờiXóaCó những chuyện chỉ có 2 người hiểu thôi bạn ạ. Còn độc giả thì xin hãy cứ thưởng thức cái hay của thơ
XóaMÙA XUÂN LẠ - Đúng phong cách thơ NXH đây rồi! Hình tượng đa nghĩa. Vô vàn xúc cảm. Chất chứa suy tư. Bộn bề tâm sự ...
Trả lờiXóa"Mùa xuân lạ" mà NXH nói trong thơ, không chỉ là mùa xuân lạ của đất trời như đã giới thiệu trong lời dẫn: Có tới ba mùa trời đất trong một ngày XUÂN, thế là thành bốn. Ai đọc bài thơ cũng không khó để nhận ra, rằng: Còn một MÙA XUÂN khác nữa đã đem cái LẠ đến cho "anh". Và tất nhiên rồi, MÙA XUÂN ấy chính là "em". Buổi sáng chưa có em, trong anh vẫn là "se lạnh đông tàn" rớt lại. Gặp em rồi, trưa trong anh là "nắng hửng lên hơi ấm hạ hoe vàng". Có nghĩa là, MÙA XUÂN em làm ấm lên trong anh bao cảm xúc tưởng đâu đã "lạnh" cùng đông giá. Những cảm xúc ấy lại rất mới lạ nữa ... Nhưng sao mà ngắn ngủi thế thôi? Chỉ một chút "trưa", rồi chiều chia xa. Em đi, quanh anh chỉ còn là "lá thu trút bàng hoàng/ Dào dạt cả không gian bay vô vàn là bối rối". Và hẳn là khi đêm về, với anh, lại là "se lạnh đông tàn". Nhưng cũng chẳng giống đêm đông hôm qua được nữa. Vì hồn anh đã "vương bóng ngày" em, giấc mơ anh luôn in "dấu môi em" và trái tim anh đã "ủ nồng nàn tâm sự em".
MÙA XUÂN LẠ ấy đã đi rồi. "Em đi sang bên kia cầu". Em đi với dáng "đỏng đảnh vô thường". Em đến đã nhanh, em đi cũng vội, và "biến mất giữa dòng người rét hại", tưởng như chưa bao giờ em đến trong đời anh. Nhưng làm sao anh trở lại "ngày bình thường xưa cũ" khi chưa có em trong đời? Anh vẫn dõi theo em, vẫn "lo em lạnh giá giữa vô vàn". Dẫu em "sang bên kia cầu", con sông anh vẫn "không ngừng nghỉ" dòng chảy của xúc cảm "mùa yêu mùa thương" ... Trong anh, vẫn tràn trề "hy vọng" ngày gặp lại.
"Anh" trong MÙA XUÂN LẠ, hẳn không chỉ là bóng hình thi sĩ. Và "Mùa xuân lạ" "em" cũng thế, hẳn cũng là bao hình bóng yêu kiều giữa cuộc đời này.
Một chút háo hức. Không ít mộng mơ. Rất nhiều yêu thương. Ngập tràn tiếc nuối. Thi sĩ ơi! ...
Khi làm bài thơ này, tôi cứ bị ám ảnh bởi câu hát dân ca quan họ: Sông Cầu nước chảy lơ thơ, đôi ta thương nhớ bao giờ cho nguôi. Cho nên mới hạ câu "Em sang bên kia cầu". Cám ơn bạn N 23.47 đã phân tích. Tôi chỉ bắc cái cầu riêng mình vào câu ca dao xưa. Trao đổi với các bạn về bếp núc như vậy, đó là cách học ca dao, dân ca của tôi. (NXH)
XóaTÔI KHÔNG NGHĨ RẰNG NXH BỊ ÁM ẢNH BỞI CÂU QUAN HỌ "SÔNG CẦU NƯỚC CHẢY LƠ THƠ..." MÀ BỊ ÁM ẢNH BỞI NHỮNG NHÀ NGHỈ Ở BÊN KIA CẦU THÔI. TÁC GIẢ CỐ TÌNH NÓI TRÁNH ĐI CHO THI VỊ. CÁC BẠN CỨ ĐỌC KỸ LẠI BÀI THƠ MÀ XEM.
Xóa(N22 ghi chú)
XóaEm xin được ghi chú rằng: Lời bình bài MÙA XUÂN LẠ của anh NXH vào lúc 23:47 ngày 28/2/2013 ở trên là của N22 em, nhưng hôm đó vội quá nên em đã không ghi tên. Cũng tại vì ở nơi em, Mùa xuân hôm đó "lạ" quá nên em không vào blog lúc 22 giờ như thường lệ.
(N22)
Lời bình này QUEN nhỉ, nghe như phong cách N22. Nhưng cũng LẠ. Không phải là 22 giờ, cũng chẳng xưng danh!
Trả lờiXóa