Các bạn lớp E thăm Nhà thơ Ngọc Bái, Nhà văn Hoàng Thế Sinh (chụp trước cửa nhà Hoàng Thế Sinh) |
Sau khi gặp Hoàng Thế Sinh, anh nói thật: Tắt máy để “trốn”.
Có một đám cứ nhất định chèo kéo đi uống rượu. Chúng nó bảo “không có Thế Sinh
là không vui”.
Hoàng Thế Sinh đi tấp tểnh, anh bảo đã bị “gút”, rồi cười
kha kha: Gút là Tốt. Do là… tốt nên cứ uống rượu…
Hoàng Thế Sinh lần này tôi gặp, thấy anh già đi rất nhiều.
Mới hơn 1 năm kể từ đợt đi với Nhà văn Lê Văn Thảo, nhưng với Hoàng Thế Sinh,
tưởng như anh đã thêm 10 tuổi. Râu bạc, để dài. Thỉnh thoảng lại khẽ vuốt ria,
đúng là một ông già…
Hoàng Thế Sinh ra dáng chủ nhà, nhất định mời chúng tôi ở
lại uống rượu. Nhưng Trần Quang Hưng nhất định từ chối, hẹn khi khác. Phần vì
chúng tôi vừa uống một trận ở Lục Yên, phần vì thấy Thế Sinh bị gút, tốt nhất
nên kiêng. Tuy vậy, anh vẫn ôm khệ nệ một cái vò sứ khoảng 50 lít, cẩn thận rót rượu, rồi chúc mừng khách quý. Với anh, rượu là thứ của cải quý nhất trên đời.
Chuyện về ngày xa xưa, thời Hoàng Thế Sinh làm chủ câu lạc
bộ thơ, anh và Trần Hòa Bình, Văn Giá, Châu Hồng Thủy… “chọc trời khuấy nước” là lúc câu chuyện rôm rả nhất. Chúng tôi cũng lây cảm giác trẻ lại gần 30 tuổi như Hoàng Thế Sinh.
Anh còn nhớ cô sinh viên anh đã chép thơ tặng. Thế Sinh tả cô gái ấy hơn 20 năm
trước. Chắc hình ảnh cô gái vẫn lung linh lắm. Chuyện này thì Hoàng Thế Sinh
chỉ nói với tôi. Có lẽ dù cho NCT là đồng hương, nhưng do tôi là bạn văn lâu
ngày, nên anh mới nói. Tôi đã biết khá nhiều thông tin về cô gái anh đã chép
tặng thơ…
Dù sao thì Hoàng Thế Sinh và Ngô Công Thành cũng đã nhận đồng
hương, cùng tự hào là người vùng quê ấy, phong thủy sinh ra con người đẹp trai,
đào hoa… Được quen và gặp những con người như Hoàng Thế Sinh, thật may mắn. Chúng tôi hẹn với hai ông Ngọc Bái, Hoàng Thế Sinh chuyến đi sau, sẽ chu du đi Nghĩa Lộ, Mù Căng Chải... Hai ông nhà văn nhà thơ Yên Bái đều là những người trọng tình nghĩa, sống đạm bạc và chan hòa. Nhà thơ Ngọc Bái, nguyên giám đốc Sở Văn hóa, nguyên chủ tịch Hội Văn nghệ Yên Bái, được giải thưởng Nhà nước về văn học, mà sống trong ngôi nhà đơn sơ như mọi người dân Yên Bái bình thường khác ở phố Nguyễn Du, một phố cổ nhỏ bé. Còn nhà thơ Hoàng Thế Sinh, nguyên Phó tổng biên tập báo Yên Bái, cũng ở một xóm nhỏ, phố nhỏ, nhà đơn sơ bình dị. Yên Bái được nổi danh, còn lại giá trị tinh thần gì thì cũng nhờ có những văn sĩ như các anh. Bao nhiêu quan chức giàu có khác rồi sẽ không ai nhớ đến. Yên Bái có họ hay không cũng thế thôi. Nhưng nếu Yên Bái không có những người con như Ngọc Bái, Hoàng Thế Sinh thì sẽ thiệt thòi biết bao nhiêu...
Có lẽ còn khá nhiều chuyện nữa, khi nào có dịp, tôi sẽ kể…
(NXH)
(NXH)
Với Hải Yến HTS có lẽ đã là quá khứ rồi, còn hiện tại là NCT, TQH , NXH cơ. Tôi thấy trong ảnh HTS và NCT nắm tay nhau có vẻ thân tình lắm. Phải chăng HTS muốn bàn giao Hải Yến cho NCT? (LPT)
Trả lờiXóaHTS vừa trông thấy tôi khi NXH giới thiệu là đồng hương Ân Thi đã kêu lên: "đồng hương đẹp trai quá", nên có thể với sự nhạy cảm của nhà văn, ông biết tôi sẽ hút mất hồn cô gái mà ông đã chép tặng thơ ngày trước hay sao ấy mà khi tôi hỏi ông có nhớ cô gái từng nói với ông: "Anh có về A7 chúng mình xưa?" thì ông vội nói ngay "không nhớ, không nhớ, lâu quá rồi". Khi chụp ảnh ông cầm lấy tay tôi rất thân tình không hiểu do là đồng hương hay muốn bàn giao HY lại cho tôi như LPT nhận xét. Hy vọng là linh cảm của LPT đúng đắn. HTS chép thơ tặng HY khi em ngoài 20, còn NCT tặng thơ HY khi em đã U50 rồi.(NCT)
XóaCó lẽ linh cảm của ông HTS đúng, nên ông ấy cảnh giác, chỉ nói về các cô gái tặng thơ với ông NXH. Cái gì cũng có hội có phường. Ông NCT nhớ nhé, người ta gọi là Làng văn là vì thế. Ông NCT là người ngoài làng, nên ông HTS chỉ nói chuyện về cô gái được tặng thơ với ông NXH. Cũng là vì ông NCT là người mới quen chăng?
XóaAnh NCT cứ "quảng cáo" thế thôi, chứ nhìn ảnh 5 anh ("anh" hay "chú" nhỉ?), em thấy mức độ "đẹp trai" xếp làm lượt từ cao xuống thấp sẽ là: 1. TQH; 2. HTS; 3. NXH; 4. NCT; 5. NB. Anh NCT chỉ "dài" nhất trong 5 anh thôi!
Xóa(Hoài Thu)
Biết cô Hoài Thu này ở đâu rồi nhá. Ha ha
XóaSao lại biết NCT "dài" nhất nhỉ ??
XóaƠ, nhìn ảnh kia, đúng là NCT "dài" nhất còn gì?
XóaCùng một cô HY, mà ông NXH thì bảo "HTS đã nói..." còn ông NCT thì bảo "HTS không nói..." Thế là thế nào?
Trả lờiXóaEm sốt ruột quá mất rồi. Chẳng biết anh NCT nói thật hay anh NXH nói thật về việc HTS còn nhớ ra em nữa hay không? Nhưng em cảm thấy anh NCT đáng tin hơn, còn anh NXH chỉ nói để an ủi em thôi "Anh còn nhớ cô sinh viên anh đã chép thơ tặng. Thế Sinh tả cô gái ấy hơn 20 năm trước. Chắc hình ảnh cô gái vẫn lung linh lắm". Hoặc nếu anh NXH nói thật, thì cô gái đó chắc cũng không phải HY em, vì ngay cả hơn 20 năm trước, em cũng chẳng "lung linh" gì lắm trong TS.
Trả lờiXóaEm phải hỏi thêm trưởng ban TQH mất thôi, vì hai anh thi sĩ này hình như đang nói theo cách của ... thơ ca.
(Hải Yến)
Gặp HTS ở Yên bái, thời gian quá ngắn nên tôi không có cơ hội nói chuyện nhiều với HTS. Chỉ có NXH và HTS nói chuyện nhiều. Có vẻ lâu ngày mới gặp nên rôm rả lắm. Cũng thấy loáng thoáng nhắc đến bạn gái yêu thơ nào đó ngày trẻ hồi HTS ở ĐHSP (không biết có phải HY không). Tôi còn mải nói chuyện với bác Ngọc Bái về lịch sử Quốc dân đảng nên không để ý câu chuyện của NXH và HTS.
XóaNCT cũng gặp anh HTS lần đầu nhưng có vẻ hợp cạ vì là thi sĩ,lại đồng hương. Các anh khen nhau đẹp trai, viết thơ hay,cảm xúc. Ra đến ngoài mà HTS cứ nắm tay NCT mãi, không biết có ý định bàn giao gì không vì không thấy nói gì rõ ràng.
HTS để lại ấn tượng trong tôi một con người cởi mở, dễ gần, rất mến khách. Chỉ tiếc anh đang bị bệnh gout, phải đi tập tễnh nhưng vẫn không kiêng rượu khi khách đến chơi nhà. Thời gian ít quá nên chỉ kịp thử một ly của bình rượu 5 lit anh mang ra. Hy vọng sẽ lên Yên bái uống rượu cùng thi sĩ HTS vào mùa thu này( TQH).
Nhìn 5 người đứng 1 hàng kìa, 3 người ngấp ngé già còn lại 2 người đã già. 20 năm nữa mình cũng sẽ già thế này ư ?, hic hic ôi thời gian sao mà chán thế.
Trả lờiXóaBiết thế nào mà đánh giá già hay sắp già? Tóc trăng, tóc đen khoogn nói được điều gì. Nhìn ảnh chỉ phát hiện được hai ông bụng to hơn ngực , 3 ông thì bụng bằng ngực thế thôi.
Xóa