Nhà thơ Nguyễn Văn Trụ, Hội
viên Hội Văn học Nghệ thuật Hà Nội là người quê Ân Thi, Hưng Yên. Anh là cựu học
sinh Cấp 3 Ân Thi (1965-1968), là một kỹ sư giao thông có nhiều năm tháng
trải nghiệm trên những cung đường, bãi sông khắp miền đất nước. Tôi gặp anh
tại Lớp bồi dưỡng viết văn Nguyễn Du khoá VII, rồi nhận đồng hương. Nghe tôi kể
chuyện blogE của các cựu học sinh chuyên toán HH72-75, anh ngỏ ý muốn gửi đăng trên
blog một số bài thơ anh viết về quê hương. Nhân mùa nhãn đang rộ, xin trân trọng
giới thiệu với bạn đọc bài thơ HƯƠNG NHÃN của Nhà thơ Nguyễn Văn Trụ. (BBT)
HƯƠNG NHÃN
Tha thẩn vườn trưa - lưa thưa
nắng
Gió lay gọi mặt trời đứng
bóng
Đong đưa hoa nắng dưới vòm
xanh.
Cành bổng cành la, nhãn trĩu
cành
Những chùm nắng đọng ngọt mùa
xanh
(Hè vừa cho nắng vừa cho
khát)
Một thoáng Nguyệt Hồ - một
nét thanh.
Nhận nhãn em trao lòng bâng
khuâng
Muốn ăn lại muốn giữ để dành
Thương giọt nắng cô mình
thành mật
Để hương vườn xao xuyến lòng
anh.
Một phút gần – nhớ đến trăm
năm
Hương nhãn lồng níu lòng anh
lại
Níu bóng râm của thời bé dại
Để đất thơm với nắng cuối hè.
Đã xa lòng cứ da diết nhớ quê
Nhớ tháng sáu - vườn trưa lưa
thưa nắng
Vòm nhãn xanh quả tròn vàng
ánh
Đã theo ta suốt những tháng
năm!...
( HY tháng 6/2001)
Hương vị nhãn ở đây chưa đậm nét lắm nhỉ. Em muốn nó ngọt ngào hơn nữa. Câu thơ cuối của khổ thơ thứ ba, hình như có một từ viết sai?
Trả lờiXóa(Hoài Thu)
Bài thơ này là một ví dụ thất bại của việc làm thơ. Nhãn thì ngon, mà thơ thì không tới. Một nguyên nhân là bài thơ không có tứ, các ý bị tản mạn, khiến đọc xong không còn cái gì đọng lại.
Trả lờiXóa