3 tháng 12, 2012

THỊ XÃ MÀU XANH

                                                     Thân tặng Trần Hồng Kỳ
Chỉ một lần dừng chân ở nơi đây
cũng đủ để mê màu xanh của nắng.
Dưới  vòm xanh tôi trầm ngâm đứng lặng
mà bồi hồi rạo rực trong tim.



Thả hồn bay theo xao xuyến cánh chim,
chợt giật mình, tiếng em chào dịu ngọt,
thoáng ngẩn ngơ nụ cười xanh đáy mắt,
bát nước em mời sóng sánh yêu thương...
                      *
Phút chia tay sao cứ thấy vấn vương
tôi muốn nói một lời hay nhất
chẳng phải là thơ đâu, xin thú thật
bạn đùa làm ngượng quá đi thôi.

Nói sao đây chỉ tại bạn quá lời
để em thích bài thơ tôi sẽ viết.
Tự trái tim em hay vì đâu? chẳng biết,
sao người ra đi bỗng thấy nao lòng?

Có những phút giờ gửi nhớ cho mong
với người lính là một điều mơ ước.
Nói gì, viết gì, gửi về ai được?
bài toán cuộc đời đã giải ra đâu!

Những nỗi buồn vui chẳng cuối chẳng đầu
cứ lẫn lộn chợt hiện rồi lại mất,
như viên đá trên đường không có mắt
vô tình níu lại bước chân em...
                       *
Con tàu xa dần nỗi nhớ đầy thêm.
Ôi! thị xã với màu xanh của nắng
nơi dừng chân trên đường ra mặt trận
sẽ còn sống mãi ở trong tôi.

                                       (NCT - Phú Thọ,  1981-1983)

32 nhận xét:

  1. Ông NXH post bài này lên sớm quá, để mọi người thưởng thức bài thơ ông LPT đã chứ. Ông điều chỉnh giùm, dãn dòng thưa quá (NCT).

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tôi thông báo tôi không post bài này. Ai? (NXH)

      Xóa
    2. Tôi đã soạn xong, đang để dành trong mục bài đăng dưới dạng nháp, định tối hoặc mai mới xuất bản thì bố nào đã ấn nút rồi. Tôi tưởng chỉ có tôi và NXH biết mục này nên hơi chủ quan. Các bloger dạo này lên tay gớm (NCT).

      Xóa
  2. Nặc danh15:36 3/12/12

    Màu xanh của cây trong thị xã. Màu xanh của bát nước chè. Màu xanh của tóc mây thiếu nữ. Màu xanh của ước mơ lính trẻ tuổi đôi mươi ….
    Vấn vương của những sợi nắng. Vấn vương của tiếng còi tàu rời ga. Vấn vương của ánh mắt em nhìn. Vấn vương của tiếng lòng lính trẻ trên đường ra trận …
    Tất cả, tất cả hoà quyện, quấn quít trong những lời thơ giản dị mà vẫn đọng đầy xúc cảm. Chỉ cần đọc qua thôi, cũng đủ đồng điệu với “người ra đi”, cũng “bỗng thấy nao lòng” …

    Trả lờiXóa
  3. Ông Kỳ được ông Thành tặng thơ nên đã dâng bà chị họ cho ông Thành và tự nguyện tôn ông Thành lên làm anh. Đúng là cái giá mà Kỳ phải trả cho bài thơ cao quá.

    Trả lờiXóa
  4. Nặc danh20:49 3/12/12

    Đúng là dân chuyên toán, bài thơ nào không có logic thì phải có chữ TOÁN. "bài toán cuộc đời đã giải ra đâu". Bây giờ các ông giải xong hết rồi, có ông nào thấy mình giải sai không?

    Trả lờiXóa
  5. Ông nào nói ông Kỳ phải trả giá đấy? Tôi thì cho rằng NCT đã biết nịnh Kỳ và cậu em đã biết bảo vệ ông anh từ dạo ấy!(bằng việc hút thuôc lào)

    Trả lờiXóa
  6. Nặc danh23:48 3/12/12

    Ta lại gặp một bài thơ thật hay của NCT!
    Tôi nghĩ(không biết có đúng không)rằng: đây là cảm xúc của tác giả khi cùng a.Kỳ đến một vùng quê nào đó..Một vùng quê rợp"màu xanh của nắng"..
    Nắng thường vàng,thường óng như tơ... Vậy thì chỉ có thể là vùng:"Rừng cọ đồi chè, Đồng xanh ngào ngạt".. mới có màu xanh dịu dàng như thế. Hiếm có nhà thơ nào đã phát hiện ra "màu xanh.. của nắng", NCT của chúng ta thật tinh tế và giàu trí tưởng tượng.Trái tim lãng mạn ấy đã ngân lên với một cánh chim, một giọng nói, một bát nước trà xanh dân dã.. bức tranh tuyệt đẹp của đất nước đã làm dịu lại "những buồn vui chẳng cuối chẳng đầu" và dường như đã nâng nhẹ hơn bước chân của những chàng trai đang chập chững trên mỗi nẻo đường đời.
    Dù còn ngổn ngang những vui buồn,dù chưa biết sự nghiệp sẽ đi đâu,về đâu..nhưng dân chuyên toán nhà ta vẫn thả cho tâm hồn mình thăng hoa như thế.

    Trả lờiXóa
  7. Nặc danh15:34 4/12/12

    Bài thơ này của NCT cũng hay, nhưng thiên về TÌNH là chính, còn bị thiếu TỨ, tức là chưa phải một bài thơ hay toàn diện với đầy đủ TÌNH VÀ TỨ như hai bài thơ Hương Tình Yêu và Em là mùa thu. Tất nhiên không phải bài thơ hay nào cũng có TỨ (ví dụ bài thơ NÚI ĐÔI của Vũ Cao). Mấy lời trao đổi cùng tác giả. Dù sao đây cũng là một bài thơ đáng để đọc, vì cảm xúc rất chân thật và dạt dào.

    Trả lờiXóa
  8. Nặc danh16:49 4/12/12

    Bạn Nặc danh 15:34 quả là có con mắt tinh tường. Đây là bài thơ tác giả gần như tức cảnh. Tâm trạng của anh ta khiến ngòi bút bị rối. Đúng là thơ này quá tình, mà không có tứ. Câu thơ nhiều chữ thừa. Kể lể nhiều, đó là cái tối kị của thơ. Nếu như ngày nay, với Tình và Cảnh như bài thơ này, người ta chỉ cần làm một bài Tứ tuyệt:
    Em cười xanh đáy mắt
    Nắng cũng xanh bắt chè xanh sóng sánh
    Ta chia tay, lòng anh xanh nỗi nhớ
    Gửi tình nơi thị xã màu xanh

    Trả lờiXóa
  9. "Thoáng ngẩn ngơ nụ cười xanh đáy mắt
    bát nước em mời sóng sánh yêu thương"

    Cô gái nào có diễm phúc mời nước thi sỹ chắc đẹp lắm.

    Trả lờiXóa
  10. Sao không thấy ông Trần Hồng Kỳ, người được tặng thơ lên tiếng nhỉ?

    Trả lờiXóa
  11. Ông Kỳ không lên tiếng là đúng thôi, bài thơ dề tặng Kỳ mà toàn thao thao chuyện với cô gái bán nước chè xanh (!)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đề nghị các bạn đọc thêm bài "Tôi với ông Kỳ đi thăm ông Bách và sự tích bài thơ Thị xã màu xanh" để hiểu thêm tại sao bài thơ lại tặng Trần Hồng Kỳ nhé.Hơn 30 năm nay ông Kỳ vẫn thuộc bài thơ này, chứng tỏ nó có vai trò lịch sử đấy (NCT)

      Xóa
  12. Nặc danh09:23 5/12/12

    Theo tôi, thơ quan trọng nhất là phải có tình. Thiếu tình thì không thể có thơ. Mấy chục năm về trước chúng tôi đi học rất thích bài thơ Núi đôi của Vũ Cao, Bài thơ về hạnh phúc của Dương Hương Ly... Đến nay nhiều người vẫn thuộc lòng. Những bài thơ đó chỉ có tình và không có tứ, giống như một câu chuyện kể tương tự kiểu bài Thị màu xanh của NCT. Có lẽ người đọc cảm nhận được cái tình của thi sỹ mà yêu, mà nhớ rồi thuộc lòng bài thơ. Bây giờ thơ hiện đại đăng nhiều trên báo văn nghệ đọc không thể hiểu, không thể nhớ, nói gì đến thuộc. Liệu tác giả của những bài thơ đó sau một tháng, thậm chí một tuần có nhớ nổi bài thơ mình đã viết không? Đọc bài 'Tôi và ông Kỳ..." thấy ông Kỳ cũng thuộc những khổ thơ nói về ông ấy đến bây giờ, tác giả thì vẫn nhớ nguyên văn bài thơ. Như thế, bài thơ Thị xã màu xanh chưa hay thì ít nhất cũng phải thuộc diện đọc được, vì nếu không đọc được thì tác giả không thể nhớ được đâu. Tôi nghĩ tác giả cứ nên kiên định theo cảm xúc của mình mà sáng tác, có cả tình và tứ thì tốt, không tìm được tứ thì có tình cũng là đủ cho thơ rồi, không việc gì phải cố học theo thơ hiện đại, thơ thiền hiện nay. Tôi cho rằng, văn đàn Việt Nam đang thiếu một định hướng phát triển. Trong sự bế tắc đó, các thi sỹ đang cố gắng cải cách giọng điệu thơ của mình giống như người ta đang cải cách giáo dục vậy. Càng cải cách có khi lại càng tụt hậu. Mong NCT tiếp tục đăng tải những bài thơ theo hướng đi riêng của mình. Chúc thi sỹ thành công.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn bác đã có lời chỉ giáo, xin tiếp thu ý kiến của bác để có các tác phẩm ngày càng tốt hơn phục vụ đọc giả blog 8e9e10e (NCT)

      Xóa
  13. Trong bài "Tôi với ông Kỳ đi thăm ông Bách", lúc chia tay các em sư phạm, ông Kỳ giới thiệu ông Thành là Nhà thơ nên các em bắt phải làm thơ tặng. Đến bài Thị xã màu xanh có đoạn:.. Bạn đùa làm ngượng quá đi thôi/ Nói sao đây chỉ tại bạn quá lời/ để em thích bài thơ tôi sẽ viết...". Tôi hiểu "Bạn" ở đây là tác giả chỉ ông Kỳ. Cả hai ông lúc đó đều là là quan trẻ, chưa giải được bài toán cuộc đời nên có tâm sự như nhau. Bài thơ này chắc tặng ông Kỳ và tặng cả các em sư phạm nữa.

    Trả lờiXóa
  14. Nặc danh13:28 5/12/12

    Lúc hai ông này đi chơi với các em trường sư phạm, thì ông Thành đã quen bà chị họ của ông Kỳ chưa nhỉ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mời bạn xem lại trả lời của tôi với những nhận xét ở bài Em là mùa thu và bài Lời trăng trối trên sa mạc để thấy vào thời điểm bài thơ này tôi và ông Kỳ đang là những chàng trai trẻ vô tư, chưa ràng buộc với bất kỳ cô gái nào. (NCT)

      Xóa
  15. Nặc danh13:50 5/12/12

    Tôi lặng lẽ nhìn Anh và tủm tỉm
    Người khô cằn nhưng hồn đượm chất thơ
    Trong cuộc sống với muôn vàn cạn bẫy
    Ít có người hồn hậu hồn hậu giống như Anh
    (Tặng NCT)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn bạn đã có lời nhận xét tốt về tôi (NCT)

      Xóa
    2. Tán nhau nộ niễu quá

      Xóa
  16. Từ ý tưởng tới việc chúng ta có một blog thật tuyệt vời, nó vừa là sân chơi, vừa là sợi dây vô hình kéo lớp E 72-75 xích lại gần nhau hơn. Tôi nghĩ ta có thể bàn luận, trao đổi, thậm trí "tán" thoải mái miễn là trong giới hạn cho phép(điều này tôi tin tất cả chúng ta đều hiểu rõ). Cảm ơn ban l.l của lớp, cảm ơn chủ bút và những bạn đã có nhiều tâm huyết với lớp E,với blog này...!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ông nào nói tán nhau, lại đánh máy cố ý sai chính tả, chứng tỏ ông ấy nói đùa thôi

      Xóa
    2. Chắc có em nào mê tôi mà tôi không biết đánh động đây mà (cao 172 cm, 3 số đo hoàn hảo thế, đã thông kinh sử lại dài chân tay nữa). Khen thì cứ thoải mái.Lộ chuyện thâm cung bí sử làm tổn hại đến lợi ích quốc gia mới sợ. Cựu học sinh chuyên toán HH 72-75 toàn đứng đắn cả, nên có tán một chút cũng không sao. Vợ tôi từng đưa tôi đi cho thầy xem bói nổi tiếng miền Bắc (ở khu vực Hương Canh nhé) chuyên phát hiện những kẻ lăng nhăng, gặp tôi còn phải thừa nhận về đức tính đứng đắn chung thủy hiếm có của một người đàn ông ở tôi (Không tin các ông cứ gọi điện hỏi vợ tôi là bà Bùi Thị Minh thì biết). (NCT)

      Xóa
    3. Nặc danh10:32 6/12/12

      Ối giời! Like!

      Xóa
    4. Nặc danh10:47 6/12/12

      Hình như các thầy bói đều bị mù trước nhà văn, nhà thơ, nghệ sỹ hay sao ấy!

      Xóa
  17. Nặc danh09:30 6/12/12

    Đúng là tâm hồn thi sỹ NCT vẫn còn xanh đến bây giờ!

    Trả lờiXóa
  18. Nặc danh22:05 8/12/12

    Bài thơ dạt dào tình cảm, ghi dấu ấn về một thời đáng nhớ. Thật là những người lính trẻ mộng mơ yêu đời, yêu người và yêu...đát nước.

    Trả lờiXóa
  19. Nặc danh13:07 10/12/12

    "Xanh núi, xanh sông, xanh đồng xanh biển
    Xanh trời, xanh cả những giấc mơ"... của những sỹ quan trẻ.

    Trả lờiXóa
  20. Nặc danh16:06 12/12/12

    Tuần này chưa thấy thi sỹ NCT đăng thơ về người lính nhỉ. Sắp 22/12 rồi.

    Trả lờiXóa
  21. Nặc danh14:22 13/12/12

    Sắp đến ngày 22/12 đọc bài thơ tự sự của những người lính trẻ cựu học sinh chuyên toán, cựu sinh viên Bách khoa cũng thấy lòng mình xao động vấn vương kỷ niệm của một thời. Chúc các anh tâm hồn mãi "xanh màu nắng".

    Trả lờiXóa

Bạn có thể nhận xét không cần là thành viên, và nên góp ý lành mạnh, trung thực. Chọn nhập vai trong danh sách phía dưới khung nhận xét.