May mắn
Sáng nay may
mắn ra đường
Đi một quãng
Gặp toàn người
Đẹp
Tôi sung sướng
Trào nước mắt
Muốn đưa
lưng
Làm thảm trải
lối đi
Đất nước
Đất nước ơi
Tôi mến người
Như khi nhìn
em bé ngủ
Tôi thương
người
Như thương mẹ
ốm
Vì đâu
Người khoác
manh áo đỏ
Thừa sai-
cũn cỡn
Tủi nhục
tháng ngày
Long đong
chiều sớm
Ôi! Có bao
giờ
Người đau đớn
như thế này không
Nuối tiếc
Chị đi lấy
chồng
Cuối hè năm
đói
Phù sa lặn lội
Má phấn úa dần
Nón vá mo cau
Dấu chân
chim đầy mặt
Thời gian trộm
cắp hết ngày xưa
Tôi thích bài "Trà".
Trả lờiXóaQuất mãi nước sôi
Trà đau nát bã
Không đổi giọng Tân Cương
Câu "quất mãi nước sôi" lạ quá. Nước mà "quất" như roi. Rồi "Trà đau nát bã" thì đau thật tận cùng. Cũng như "Thời gian trộm cắp hết ngày xưa" thì tài tình quá. Thơ thế thì cả đời chỉ cần viết mấy câu.
Nón vá mo cau- không biết có cái nón vá thế ngày xưa không hay ông nhà thơ hư cấu nên hình ảnh nghèo
Trả lờiXóaTôi biết làm nón, cốt của chiếc nón là mo tre, phía trong ngoài là lớp lá nón rất mỏng hay bị mủn rách nên các bà các chị hay vá tạm bằng mo tre hoặc mo cau. Ngày xưa mẹ tôi cũng hay phải làm thế vì tiếc tiền mua nón mới!
Trả lờiXóaMình thích câu thơ:
Trả lờiXóa"Đêm về khuya trăng ngả màu hoa lý
Tiếng gọi đò căng chỉ ngang sông"
Phùng Cung làm thơ mà như đang vui đùa với ngôn ngữ vậy! Thật tài tình quá!!!