1 tháng 9, 2013

Tháng bảy mùa Ngâu

Đúng là tháng Bảy mùa Ngâu, tìm được ngày nắng đẹp thật hiếm. Các đôi lứa yêu nhau cũng tránh bàn đến chuyện cưới xin trong tháng này. Nhưng nếu tháng Bảy không có mưa ngâu thì sao nhỉ? Liệu Chức Nữ và Ngưu lang có quên lời hẹn ước? Những ngày cuối cùng của tháng Ngâu sắp qua, Hà Nội lại mưa ... Xin giới thiệu với các bạn bài thơ được in trong tập thơ Cõi riêng mà thi sĩ Chử Thu Hằng (Hội viên Hội nhà văn Hà Nội) gửi đến BBT.

THÁNG BẢY MÙA NGÂU

Tháng Bảy mùa Ngâu... Chói chang như nắng hạ. Chiều nổi cơn giông phố phường xao xác lá, con đường tôi qua nghiêng ngả bóng tôi...
Tháng Bảy rồi đây... sao lòng cứ bồi hồi, cứ nghèn nghẹn một điều không thể nói. Đợi mưa Ngâu trong lặng thầm mong mỏi. Vì sao? Vì sao? Vì sao? Người ơi...

Ngàn vạn câu tự nói chẳng thành lời. Tự bắt mình không được buồn được nhớ. Không cho phép mình làm phiền ai nữa. Quyền gì đâu, mình có là gì đâu...

Tháng Bảy rồi sao chẳng thấy mưa Ngâu. Đàn quạ quên mùa về bắc cầu Ô Thước. Chức Nữ Ngưu Lang có quên lời hẹn ước? Vạn năm rồi hỏi tình có phôi pha?

Ngăn cách tình ta vời vợi dải Ngân hà, hữu hạn , vô hình, đến với nhau sao được. Internet nối nhịp cầu Ô Thước. Giọt phím rơi thầm trải lòng chơi vơi...

Tự giam mình trong vỏ ốc đơn côi, ngong ngóng đợi một lời nhắn nhủ, đọc mãi, đọc hoài câu thơ ngày cũ, rưng rưng buồn trên mắt, trong tim...

Cứ nhớ quắt quay dù bắt mình phải quên. Ôi, ghét quá trái tim tôi mềm yếu. Cái chữ Tình sao lạ lùng kỳ diệu. Dè sẻn niềm vui, hào phóng nỗi buồn...

Vọng về ai chút nhớ, chút thương, dẫu biết mình chẳng có quyền thương nhớ. Không dám trách hờn, chẳng lời than thở. Nước mắt cạn rồi, khóc được nữa đâu...

Tháng Bảy rồi, lẽ ra có mưa Ngâu...

(Chử Thu Hằng)

2 nhận xét:

  1. Nặc danh08:37 1/9/13

    Mình thích những dòng THÁNG BẢY MÙA NGÂU của Chử Thu Hằng. Thơ đấy, văn đấy, hát đấy. Yêu thương, mong nhớ đấy và cũng giận hờn, than trách đấy!
    Bao nước mắt mà cứ nói rằng không ...
    (Hải Yến)

    Trả lờiXóa
  2. Nặc danh08:46 1/9/13

    Tháng Bảy không Ngâu, Đại hàn không rét, Hạ chí chẳng chói chang, thu sang vẫn không thấy heo may se lạnh và Cốc vũ cũng chẳng thấy mưa rào …
    Ban đầu, tôi cũng ngạc nhiên, cũng lạ lùng, tôi cũng mong mỏi, rồi tôi cũng tự hỏi: Vì sao? Vì sao? Vì sao? …
    Và tôi cũng ước ao có một chiều mưa tháng Bảy. Cũng bắt lòng mình không buồn không nhớ. Cũng tự hỏi mình rằng người ta có bồi hồi về những đêm trăng?
    Nhưng rồi tôi bỗng nhận ra rằng mình viển vông thật là vô ích. Giữa bao ồn ào cuộc đời tất bật, người ta sẽ chẳng bao giờ nhớ về mình trong những chiều mưa!
    Vậy sao mình còn ôm nỗi cô đơn, khi biết rằng đời người là hữu hạn? Khi biết rằng nắng rét gió mưa luôn là vô hạn của trời?
    Tháng Bảy không Ngâu. Những ngày không mưa cũng đáng yêu lắm chứ. Nhìn quanh mình còn biết bao ánh mắt đang cười …
    Nước mắt cạn rồi, thì đừng khóc nữa, người ơi!
    (Mưa Ngâu)

    Trả lờiXóa

Bạn có thể nhận xét không cần là thành viên, và nên góp ý lành mạnh, trung thực. Chọn nhập vai trong danh sách phía dưới khung nhận xét.